Chương trước
Chương sau
"Họ tên, tuổi tác, cấp bậc luyện đan sư." Sau khi ghi danh cho Trần Thiến xong, Tôn Phú Quý mới nói với Tần Thiên.

"Tần Thiên, mười sáu tuổi, coi như ta là luyện đan sư nhị phẩm đi." Tần Thiên nói.

Năng lực thần hồn của hắn đã đạt đến cấp hai, hơn nữa kinh nghiệm luyện đan phong phú, một luyện đan sư nhị phẩm là thừa sức.

Lúc này, Tôn Phú Quý ngẩng đầu lên, liếc Tần Thiên một cái, nói: "Mười sáu tuổi, luyện đan sư nhị phẩm, ngươi định trêu đùa ta à.”

Hắn ở Công hội luyện đan sư này nhiều năm vậy rồi, chưa từng gặp một luyện đan sư nhị phẩm nào mười sáu tuổi.”

"Ta nói đều là sự thật, cũng không có lừa gạt ngươi." Tần Thiên nói.

"Bớt nói nhảm đi, lấy huy chương luyện đan sư huy chương ra đây." Tôn Phú Quý không nhịn được nói, hắn chỉ nhận huy chương luyện đan sư.



Tần Thiên có chút lúng túng nói: "Hôm nay ta tới đây để nhận huy chương luyện đan sư.”

Sau khi nghe được lời này, suýt chút nữa Tôn Phú Quý nhảy cỡn lên, hắn tức giận nói: “Ngươi đang đùa ta sao? Ngay cả một cái huy chương luyện đan sư cũng không có còn dám nhận là luyện đan sư nhị phẩm.”

“Là thật, ta có thể đảm bảo, thành tựu luyện đan của hắn vô cùng lớn. Ngay cả ta cũng thua xa hắn.” Trần Thiến ở một bên nói.

Ngay đúng lúc này, lại có hai người đi vào trong công hội.

“Tề sư huynh, đây là lần đầu muội đến Công hội luyện đan sư, không ngờ rằng điều kiện ở đây tốt thật nha.” Giọng một nữ nhân truyền vào.

Nữ nhân này bất ngờ chính là Hồ Hương Lăng.

Người đi cùng cô ta không ai khác chính là Tề Lâm.

Sau khi thấy Tề Lâm, Tôn Phú Quý vội vàng chạy ra nghênh đón, vứt Tần Thiên và Trần Thiến lại một bên.

“Tề thiếu, sao ngài lại rảnh rỗi tới đây vậy ạ? Để ta rót cho ngài ly trà.” Trên mặt Tôn Phú Quý lộ ra nụ cười nịnh bợ, nói.

Hồ Hương Lăng thấy Tề Lâm được đãi ngộ như vậy cũng rất có thể diện. Nhất thời, lòng hư vinh được thoả mãn.

Tề Lâm gật đầu một cái, nói: "Pha trà thì không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi, hai người bên kia đến làm gì?”



“Bọn họ đến ghi danh, muốn tham gia Đại hội luyện đan sư. Nhưng mà trong đó có một kẻ tên Tần Thiên quả thực quá đáng. Nói mình mười sáu tuổi đã là luyện đan sư nhị phẩm. Ta đang định đuổi hắn ra ngoài đây.”

"Mấy ngày nay, thường xuyên gặp loại người mặt dày vô liêm sỉ như vậy." Tôn Phú Quý nói.

Nghe thấy hai chữ “Tần Thiên”, ánh mắt Tề Lâm đông cứng lại. Bởi vì hắn dò hỏi được, người hôm đó đả thương hắn ngay trước mặt mọi người chính là Tần Thiên.

“Hửm? Hắn ở đây sao, mau đưa ta đến xem.” Tề Lâm cười nói.

Thấy vậy, trong lòng Tôn Phú Quý cả kinh, liền vội vàng nói: "Tề thiếu, nếu như hắn là bạn của ngài, vậy thì ta có thể phá lệ cho hắn ghi danh, không làm khó dễ hắn nữa."

Tề Lâm lắc đầu một cái, nói: "Không, hắn không những không phải bằng hữu của ta, mà ngược lại là kẻ thù của ta."

Nghe vậy, trên mặt Tôn Phú Quý lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Nếu hắn đắc tội với Tề thiếu, hôm nay, ta sẽ cho hắn không nhấc chân ra được.”

Nội tâm Tôn Phú Quý vô cùng hưng phấn. Hắn cảm thấy thời cơ để mình lấy lòng Tề thiếu đã đến.

Chỉ cần lấy lòng Tề Lâm, sau này, Tề Lâm thay mình nói tốt trước mặt Phó hội trưởng. Vậy thì địa vị của Tôn Phú Quý hắn còn có thể nâng cao.

Nếu ai đắc tội với Tề Lâm, hơn nữa, lại còn không có chỗ dựa vững chắc như núi trong Công hội, e rằng, số ngày yên ổn đã chấm dứt.

"Tần Thiên, không ngờ đến phải không? Chúng ta lại gặp mặt rồi!" Tề Lâm đi tới, thái độ bề trên với Tần Thiên.

Với Tề Lâm, Công hội luyện đan sư chính là sân nhà của hắn, nhất định phải làm nhục Tần Thiên một phen.

"Có cần cao hứng như vậy không?" Tần Thiên hỏi ngược lại một câu.

Lúc này, Tôn Phú Quý đứng ra nói: “Tiểu tử nhà ngươi dám làm loạn ở Công hội luyện đan sư, báo cáo láo thân phận luyện đan sư của mình. Hôm nay ta phải trừng phạt ngươi một trận ra trò. Để cho ngươi biết, gây chuyện ở Công hội luyện đan sư sẽ có kết quả ra sao.”

"Người đâu!"

Tôn Phú Quý vừa dứt lời đã có mấy hộ vệ thực lực mạnh mẽ vây Tần Thiên lại.

"Tần Thiên, ta đã sớm nói với ngươi rồi, đắc tội với ta tuyệt đối sẽ có kết cục thê thảm!" Tề Lâm vô cùng đắc ý nói.

"Tề sư huynh, huynh thật là lợi hại. Muội muốn tát hắn mấy cái để xả mối hận trong lòng.” Hồ Hương Lăng kéo cánh tay Tề Lâm, quyến rũ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.