Xích sắt trên người nó cũng phát ra tiếng lục lạp, phía trên có rất nhiều vết răng, chắc hắn là do nó cắn. 
Thấy vậy, Tần Thiên dùng Thiên Phong kiếm chặt đứt xích sắt trên người no, khôi phục sự tự do cho nó. 
"Nói không chừng, xích sắt này là do Mục gia trói nó." Tần Thiên nói thầm trong lòng. 
Hắn suy đoán, rất có thể là hổ con cắn đứt xích sắt. Nhân lúc người ta lơ là cảnh giác, trốn ra khỏi Mục phủ, cuối cùng chạy trốn tới núi Hạc Minh. 
Nếu không phải Tần Thiên tới hái thuốc, e rằng rất khó gặp nó. 
Phía dưới lớp lông của hổ con có rất nhiều vết thương. Tần Thiên lấy thước nước dùng để trị thương ra bôi lên vết thương của nó. 
“Ăn thịt những yêu thú kia đi. Vết thương của mày sẽ khôi phục nhanh hơn.” Tần Thiên nói. 
Hổ con giống như là có linh tính, nhìn thi thể những yêu thú kia rồi chợt lắc đầu. 
“Tiểu tử này, dám chê những yêu thú đó cấp thấp hả, đúng là khó hầu hạ.” Tần Thiên dở khóc dở cười nói. 
Nhưng mà Tần Thiên cũng biết, thông thường mà nói. Những loại yêu thú có huyết mạch càng cao thì càng có yêu cầu cao với thức ăn của mình. 
Sau đó, hắn lấy những linh dược bổ vừa mới hái từ trong nhẫn ra. 
Lần này, hổ con nhìn đầy thích thú, nắm những linh dược bổ dưỡng kia lên rồi bỏ vào miệng. 
Không bao lâu, những linh dược mà Tần Thiên hái được, toàn bộ đều bị hổ con ăn sạch, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-thien-de/2717514/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.