Chương trước
Chương sau
"Ta khuyên ngươi, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện lên núi."

"Một mặt, Diệu Hư công tử có thể đang ở trên núi, nếu như ngươi tùy tiện đi lên, nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm."

"Mặt khác, khoảng thời gian này, chúng ta ở trên núi, bố trí rất nhiều cạm bẫy, nếu như ngươi rơi vào trong bẫy thì cũng lành ít dữ nhiều." Dương Hổ nói.

Nghe vậy, Tần Thiên lắc đầu nói nói: "Ta nhất định phải lên núi. Ta chỉ có một tháng, nếu một tháng sau, ta vẫn không đem được linh dược về thì sẽ có người vì ta mà chết.”

Dương Hổ thấy vậy, nói: "Như vậy đi, ta dẫn ngươi đi gặp tộc trưởng Lôi gia, nếu như ngươi có thể tìm được Diệu Hư công tử, ta nghĩ, nhất định ông ấy sẽ đáp ứng nguyện vọng lên núi hái thuốc của ngươi.”

Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, rồi mới gật đầu đáp ứng.

Hơn nữa, trong lòng Tần Thiên cũng đã định sẵn. Đến lúc đó cho dù không bắt được Diệu Hư công tử gì đó, hắn cũng sẽ nghĩ cách để lấy được Nguyệt Âm Tuyết Liên.



Sau đó, Dương Hổ đưa Tần Thiên trở lại nhà tổ của Lôi gia.

Lúc này, trong nhà tổ của Lôi gia có rất nhiều người, tộc trưởng Lôi gia, tộc trưởng Phong gia đều ở đây. Mọi người đang cùng nhau thảo luận, làm sao mới có thể bắt được Diệu Hư công tử.

“Tên dâm tặc này cũng giảo hoạt quá rồi, chúng ta phái nhiều người như vậy mà cũng không tìm được tung tích của hắn.”

"Đáng giận hơn là, mỗi ngày hắn đều bắt đi một khuê nữ nhà lành.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, những cô gái trong thị trấn của chúng ta đều bị hắn làm nhục hết.”

Những nhân vật có máu mặt trên núi đều ngồi ở đó, tức giận nói.

"tộc trưởng Lôi, bây giờ Phong Lôi trấn do Lôi gia các ngươi cai quản. Ông đưa ra cách giải quyết đi chứ.” Một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi bất mãn nói.

Người đàn ông trung niên này, chính là tộc trưởng đương nhiệm của Phong gia.

tộc trưởng Phong vừa mở miệng, một thanh niên sau lưng hắn cũng thêm dầu vào lửa: “Lôi thúc, bây giờ, lòng người trong Phong Lôi trấn hoang mang. Nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định mọi người đều nổi điên lên.”

Người thanh niên này, tên là Phong Ngạn Thu, là con trai của tộc trưởng Phong.

Lúc này, có một lão già hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão phu thật sự không ngờ rằng, Phong Lôi trấn dưới sự cai quản của Lôi gia lại không chịu được như vậy. Sớm biết như vậy, chi bằng giao Phong Lôi trấn cho Phong gia, để bọn họ cai quản rồi.”



Lời vừa nói ra, khóe miệng tộc trưởng Phong và con trai của hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không thể nhìn ra được.

Cho tới nay, Phong Lôi trấn có một quy định luật bất thành văn. Đó chính là Phong gia và Lôi gia thay phiên nhau cai quản. Cứ năm năm lại thay một lần.

Bất kể là gia tộc nào cai quản Phong Lôi trấn, cũng đem đến cho gia tộc đó số lượng tài sản to lớn.

Phong Lôi trấn có một mỏ linh thạch, hàng năm có thể khai thác rất nhiều linh thạch. Hơn nữa, trên núi Hạc Minh có rất nhiều báu vạt, những thứ này đều là tài sản.

Nếu đến phiên gia tộc nào cai quản thì những tài phú này đa phần sẽ rơi vào tay gia tộc đó.

"Tộc trưởng Phong, ngươi nói những lời này là có ý gì? Khoảng thời gian này, Lôi gia ta vì bắt cái tên Diệu Hư công tử đó mà chết còn ít tộc nhân sao?”

"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không muốn bắt hắn sao?" Tộc trưởng Lôi tức giận nói.

Diệu Hư công tử đó như rồng không thấy đuôi. Trừ khi có mấy trăm võ tu vây quanh hắn, nếu không thì muốn bắt hắn cũng khó như lên trời.

Khoảng thời gian này, tóc của Lôi tộc cũng bạc đi không ít.

Dưới tình huống này, cho dù Phong gia không lật đổ thì người trong Phong Lôi trấn cũng sẽ không để Lôi gia tiếp tục cai quản trấn nhỏ này.

Ngay tại lúc này, Dương Hổ từ bên ngoài đi vào trong nhà tổ.

"Dương Hổ, ngươi không ở núi Hạc Minh tuần tra, lại chạy đến đây làm gì?" Tộc trưởng Lôi hỏi.

“Khởi bẩm tộc trưởng Lôi, ta gặp phải một người thanh niên, thực lực rất mạng. Nói không chừng có thể giúp chúng ta bắt Diệu Hư công tử." Dương Hổ trực tiếp nói.

Sau khi nghe nói như vậy, ánh mắt tộc trưởng Lôi sáng rực, vội vàng nói: “Mau mời vào.”

Một bên, Phong Ngạn Thu hừ lạnh, khinh thường nói: "Thực lực của Dương Hổ chỉ là võ giả cửu trọng mà thôi. Hắn có thể mời đến cao thủ nào chứ?”

Tộc trưởng Phong hé mắt, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Lúc này, Tần Thiên bị dẫn tới nhà tổ Lôi gia.

Sau khi thấy gương mặt trẻ tuổi của Tần Thiên, tộc trưởng Phong châm chọc nói: “Dương Hổ, mắt của ngươi mọc ở mông à? Sao lại tìm một tiểu tử vắt mũi chưa sạch thế này đến. Có thể làm được gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.