Lăng Trung Ngọc ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
- Cô có biết hai lão này là ai không?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Tiểu muội mà biết thì còn hỏi làm chi?
Nguyên nàng định nói đùa để cho Lăng Trung Ngọc nói ra.
Quả nhiên Lăng Trung Ngọc cười đáp :
- Ta cho cô hay, cô đừng coi hai lão này là hạng áo vải tầm thường. Hai lão còn ghê gớm hơn cả cô nữa. Một lão là Liễu trang chúa ở Tam Liễu trang tỉnh Sơn Đông. Gia tài lão có hàng cự vạn, nhưng rất ít người biết lão là cao thủ võ lâm.
Giang Mỹ Linh nói :
- Ủa! Ngọc ca nói vậy thì ra lão là Liễu Tam Xuân ư? Tiểu muội chẳng thấy có chi khác lạ.
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Trước đây ba năm thì cô không địch nổi lão đâu.
Giang Mỹ Linh hỏi :
- Sao Ngọc ca biết vậy?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Sư phụ ta võ công tuyệt thế mà về đường lịch duyệt giang hồ lại càng ít người bì kịp. Lão nhân gia thường nhắc với ta những kỳ nhân dị hành. Vì thế mà kẻ khác không biết đến nhiều nhân vật võ lâm. Còn ta hầu như biết gần hết.
Giang Mỹ Linh lại hỏi :
- Còn lão kia là ai?
Lăng Trung Ngọc đáp :
- Lão kia là Vạn Y Thường. Vì lão có bộ mặt dài thườn thượt như mặt ngựa mà lại có vẻ âm trầm nên người ta kêu lão bằng Vạn Vô Thường.
Giang Mỹ Linh cười hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-than-cong/2316162/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.