Lăng Trung Ngọc thu tiếng cười, lại lạnh lùng hỏi :
- Bây giờ các vị giúp kẻ dữ làm ác định giết hết võ lâm đồng đạo. Thiên lý khó nổi khoan dung. Vậy Lăng mỗ thay trời làm đạo thì buông tha thế nào được?
Vân Trung Hiên vội la lên :
- Lão phu đã không muốn đi mà hai vị nay cổ võ hoài. Chắc lão nhân gia mà tha chết cho lão phu thì lão phu xin nguyện y phân tán gia tài.
Câu nói sau cùng của lão chắc vì Giang Mỹ Linh mắng lão là người giả nhân nghĩa.
Hai lão Liễu, Vạn kêu la rầm lên, một mặt chối cãi, một mặt thề thốt sửa đổi luồn mồm. Chúng xin Lăng Trung Ngọc tha thứ rồi từ đây rời khỏi võ lâm không dám dính líu đến chuyện đời nữa.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Đừng làm rùm lên, các vị muốn ta tha mạng thì phải y theo một điều kiện.
Cả ba lão như người vâng lệnh hoàng ân, lập tức đồng thanh kêu ca :
- Tại hạ xin y theo!
Lăng Trung Ngọc hỏi :
- Tư Không đại nhân mà các vị vừa nói đó là ai?
Vân Trung Hiên đáp :
- Là Thống lĩnh Ngự lâm quân Tư Không Hóa.
Lăng Trung Ngọc nói :
- Được rồi. Cái đó phải có giấy mực. Mỗi vị viết cho ta, viết...
Giang Mỹ Linh đột nhiên cướp lời :
- Viết cho ta một bài thơ Đường.
Lăng Trung Ngọc sửng sốt.
Giang Mỹ Linh giương cặp mày liễu lên nói :
- Ngọc ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-than-cong/2316160/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.