Sáng hôm sau, Bắc Minh Dạ tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, hắn rời khỏi giường rồi vươn vai một cái khiến xương khớp kêu răng rắc. Bên cạnh hắn, tiếng ngáy khò khò của một con heo mập vang lên cực kỳ có tiết tấu, Nam Cung Vũ mập mạp ngủ ngon lành, nước dãi thậm chí còn chảy dọc từ khóe miệng.
Bắc Minh Dạ lắc lắc cổ, cơ thể không hề có chút mệt mỏi hay đau nhức gì. Tuy rằng đêm qua hắn cùng với Lý Vân Anh xuống đường mua ít đồ đạc dự phòng, sau đó còn ghé chỗ Hàn lão lấy binh khí, khi cả hai trở về học viện thì trăng đã lên cao, nhưng may mắn hai người về kịp lúc nên không phải ngủ ngoài đường.
" Tối qua Dạ huynh cùng cô nàng tiểu thư kia đi đâu vậy? Hai người là đi hẹn hò đúng không?"
Mặc Lâm từ phòng thay đồ bước ra, trên người là bộ đồ đệ tử học viện mới tinh không lấy một vết bụi bặm, cả người tỏa ra luồng năng lượng tích cực, phong lưu tiêu soái.
" Không phải! Nàng ấy bắt ta đi dạo phố, nhưng thực ra là làm chân sai vặt cho nàng ấy."
Bắc Minh Dạ nhún vai trả lời, hai chân chậm rãi bước vào phòng tắm. Nguyên đêm qua để thân thể nhễ nhại mồ hôi đi ngủ, sáng ra cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nên đi tắm rồi.
" Chậc... chậc..., xem ra là không dám công khai đây mà!" Mặc Lâm chậc chậc lưỡi, sau đó đưa mắt nhìn thân hình mập mạp đang ngáy khò khò, hung hăng đá một cước.
Bốp...
" Nam Cung Vũ, tới giờ dậy đi học rồi!"
Cú đá như trời giáng hướng thẳng tới cái mông đầy mỡ thừa của Nam Cung Vũ khiến cái lu kia lăn xuống giường, dĩ nhiên lực phản chấn cũng khiến cái chân của Mặc Lâm cảm thấy tê tê. Cái tên này, cơ thể hắn làm từ cái quái gì vậy?
" Trời... sáng... rồi... sao..."
Nam Cung Vũ tỉnh dậy, hắn mơ ngủ hỏi lắp bắp, cái mặt trưng lên, hàng mi khép chặt, nhìn vào không biết hắn đang ngủ hay đang thức.
" Mặt Trời đã lên cao rồi! Nếu ngươi không lập tức tỉnh lại thì bị trễ đó!" Mặc Lâm kề miệng sát lỗ tai của Nam Cung Vũ, nói như hét lên.
" Trễ... trễ rồi..." Nam Cung Vũ nghe xong thì mở choàng hai mắt, cơ thể béo phì vội vàng đứng dậy, hắn vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
" Nam Cung Vũ làm sao vậy?" Bắc Minh Dạ tắm rửa thay đồ xong thì bước ra ngoài, mái tóc đen được cột lại, song mục vàng đồng nhìn Mặc Lâm, khó hiểu hỏi.
Mặc Lâm nhún vai cười cười, chỉ tay vào mặt trời đang ló dạng trên cửa sổ.
" À..." Bắc Minh Dạ liền hiểu ra, hắn lắc đầu cười trong sự bất lực.
Một lát sau, ba thân ảnh từ trên tầng 15 của ký túc xá đi xuống, họ đưa mắt nhìn xung quanh. Phần lớn các nam sinh trong nội viện đều đã tập hợp hết, ngay cả những đàn anh khóa trên cũng đã rời khỏi phòng.
Ba người Bắc Minh Dạ xuất hiện, không ít những ánh mắt nhìn về phía bọn họ, trong đó ẩn chứa sự ghen ghét đến tột độ. Ở phía đằng xa, đám người Võ Tắc Phong cũng không hề tỏ ra hiền lành, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Bắc Minh Dạ.
" Bọn họ bị làm sao vậy?"
Nam Cung Vũ gãi đầu hòi. Mới sáng ra, chưa làm gì đã bị người ta xem như thù địch, lại không biết nguyên do khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi a.
" Dạ huynh, xem ra lời đồn kia đã truyền vào tai hết đám nam nhân trong học viện rồi. Ngày tháng sau này của huynh, thật sự không yên ổn chút nào đâu!"
Mặc Lâm cười cười với Bắc Minh Dạ, hắn dĩ nhiên biết nguyên nhân bọn họ bị nhìn với ánh mắt thù ghét như vậy! Tin tức đêm qua đến tai hắn nhanh như vậy, làm sao bọn nam sinh hâm mộ Lý Vân Anh này lại không biết được chứ.
" Kệ bọn họ, chúng ta đi thôi." Bắc Minh Dạ lạnh nhạt nói, sau đó rời đi trước. Hắn bây giờ không có rảnh hơi để ý đến ánh mắt của kẻ khác, đó là việc thừa thải.
Ba người chẳng màng đến thế sự, bọn họ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hiên ngang rời đi, bỏ lại sau lưng những cặp mắt đầy ý thù địch.
" Võ thiếu gia, chẳng lẽ để tên đó sống an nhàn như vậy sao?" Một tên thuộc hạ của Võ Tắc Phong lên tiếng.
" Đừng lo, rất nhanh thôi, sẽ có kẻ khác tìm đến hắn gây sự, chúng ta chỉ cần xem mà thôi."
Võ Tắc Phong cầm bạch phiến quạt nhẹ vài cái, giọng điệu bình thản đáp. Hắn không cần phải ra tay, bởi vì sẽ có kẻ khác thay hắn làm việc này, việc hắn cần làm là phải chiếm đoạt được trái tim của cô nàng Lý Vân Anh kia.
Những tên đồng bọn gật đầu, nếu Võ Tắc Phong đã nói vậy, bọn chúng cũng không cần để ý đến làm gì!
...
" Đây là lớp của tụi mình hay sao!"
Bắc Minh Dạ ba người đứng trước một căn phòng lớn, bên trong là một quảng trường với dãy ghế được xếp theo dạng bậc thang, nhìn giống khán đài của các trường đại học ở tiền kiếp, dĩ nhiên cũng sẽ có một cái bục giảng to với tấm bảng khổng lồ bằng ba người lớn cộng lại. Bên trong căn phòng, không ít đệ tử cả nam lẫn nữ đều đã ngồi vào chỗ, chỉ có một số ít người đưa mắt nhìn bọn họ.
Tuy nhiên, khi nhìn vào căn phòng này, điều khiến hắn kinh ngạc không phải là học trong một phòng rộng lớn, hay nam nữ có thể học chung một phòng, mà là sự xuất hiện của những người ở bên trong. Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy bốn thanh niên ưu tú trong kỳ tuyển sinh ngồi bệ vệ trên dãy ghế cao, thêm hai nữ nhân có Võ hồn Bát phẩm cũng đã ngồi vào chỗ của mình, dường như những người có biểu hiện tốt nhất trong lần khảo nghiệm cuối cùng đều tề tụ về căn phòng này.
" Cái gì thế này? Một trăm người trong một lớp học, mà toàn những quái vật không vậy."
Mặc Lâm cũng để ý tới những người ngồi bên trong, ngữ khí thập phần kinh hãi. Đùa sao, một lớp học nội viện mà toàn các quái vật như thế này, hắn làm sao có thể chống đỡ a, chỉ riêng áp lực thôi đã khiến hắn thở không thông rồi.
Bắc Minh Dạ cũng nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt nghiêm túc như chưa từng nghiêm túc hơn. Phải sống trong một lớp học toàn thiên tài, cạnh tranh chắc chắn không hề nhỏ, không biết có phải học viện cố tình sắp xếp như vầy hay không.
Tuy nhiên, Nam Cung Vũ chẳng màng đến việc này, hắn cầm lấy một cái đùi thịt to bằng bắp tay, nhai ngốn nghiến, dầu mỡ dính đầy trên khóe miệng. Xem ra với tên mập này, ngoài việc ăn với ngủ ra, hắn không quan tâm tới mấy chuyện khác!
" Chúng ta vào thôi." Hít sâu một hơi, Bắc Minh Dạ dẫn đầu ba người bước vào trong, hắn hướng tới dãy ghế trống nằm tít đầu bên kia, nơi đó gần với chỗ bốn thiếu niên ưu tú.
Mặc Lâm và Nam Cung Vũ cũng theo chân đi vào, ba người nhanh chân đi tới chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống.
" Chào, không ngờ ngươi cũng có thể bước vào lớp học này cơ đấy." Lúc Bắc Minh Dạ ngồi xuống, một thiếu niên ngồi dãy ghế bên cạnh, hắn ngửa cổ nhìn ba người, lạnh nhạt nói.
Bắc Minh Dạ cũng chú ý tới người này, hắn là thiếu niên mặc hoàng bào vác đại đao đồ sát hồn thú trong sa mạc ảo cảnh, thực lực chí ít cũng là Võ Sư Hậu Kỳ.
" Có thể vượt cấp giết hồn thú, Võ Sư Sơ Kỳ giết chết Tứ giai, xem ra thực lực không tồi. Nếu như ở Nam Kỳ Hoàng Triều, cũng được xem là thiên tài của một gia tộc trung lưu." Một thiếu niên khác lên tiếng, ý vị thâm thường nhìn Bắc Minh Dạ.
Thiếu niên này lúc trước mặt bạch bào, tay cầm trường kiếm, thực lực cũng xem như tương đương với thiếu niên cầm đại đao.
" Dùng cương chí cương, dùng nhu chí cường..." Thiếu niên khác lại lên tiếng, chỉ lẩm bẩm tám chữ, sau đó im bặt.
Người còn lại thì không hề nói gì, cũng chẳng để tâm đến Bắc Minh Dạ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không màng đến xung quanh.
Bốn người này, thực lực ai cũng là tương đương với nhau, khiến Bắc Minh Dạ cũng phải tỏ ra kiêng dè.
" Cũng chỉ là may mắn." Bắc Minh Dạ không biết nói gì, chỉ đành trả lời một cách nhạt nhẽo.
Thiếu niên vác đại đao nghe hắn trả lời vậy, cũng chẳng để ý gì thêm, tuy nhiên ánh mắt vẫn không rời khỏi Bắc Minh Dạ, nhìn chằm chằm vào hắn như muốn xuyên thấu con người này!
Reng...
Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, tiếng xì xào trong căn phòng theo đó cũng dần nhỏ đi, đám đệ tử vội vàng ngồi lại ngay ngắn trở lại, bầu không khí ồn ào nhanh chóng trở im ắng.
Thiếu niên kia cũng dời mắt, không hề để tâm đến Bắc Minh Dạ, hắn nhìn về phía bục giảng, vẻ mặt lạnh nhạt đầy lười biếng.
Cộp... cộp... cộp...
Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, không ít người hồi hộp nhìn về phía cửa lớn, vẻ mặt đầy mong chờ, xem thử người nào sẽ làm giảng viên của lớp học toàn thiên tài này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]