Bắc Minh Dạ ngồi xuống, song thủ lướt nhẹ trên những sợi đàn, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. Bên dưới kia, từng ánh mắt đầy khinh miệt và chế nhạo nhìn hắn, những nụ cười châm biếm hiện rõ trên mỗi gương mặt. Mặc Lâm lúc này cũng khó hiểu Bắc Minh Dạ, nhưng hắn cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi nơi đó chờ diễn biến tiếp theo.
Tìng... tìng... ting...
Tìng... tìng... ting...
Tìng... tìng... ting...
Tìng... tìng... ting...
Tiếng cầm ca phất lên, giai điệu buồn bẻ với những nốt trầm lặng, chúng vang lên một cách chậm rãi khiến cảnh vật như mất đi nét vui tươi, dần dần trở nên ảm đạm. Bắc Minh Dạ ngồi đó, đôi tay chai sạn của hắn lướt trên đàn cầm, đốt tay nhẹ nhàng búng trên những sợi dây thép mỏng nhẹ.
Lúc này, đám người bên dưới trợn cả mắt lên, miệng há hốc đủ nhét một quả trứng gà, nét mặt kinh ngạc như thể không tưởng tượng được, ngay cả Mặc Lâm bình thản ngồi bên dưới kia cũng đứng dậy, hai mắt nhíu chặt nhìn lấy thân ảnh thiếu niên đang ngồi bên trên.
Tuy nhiên, người kinh ngạc nhất lại chỉ là lão bản thần bí của Quân Lâm Khách Sạn, nàng ở sau tấm màn che nhìn về bóng lưng của thiếu niên, trong mắt nàng dường như nhìn thấy được thân ảnh cô độc cùng với một thanh đàn cầm ngồi bệ vệ trên tản đá cao, thanh âm phiêu dật cùng với những nốt cầm trầm lặng vang vảng xung quanh, hắn cùng với ánh nguyệt tạo thành một đôi tri kỷ vào đêm đen, cho đến khi ánh nguyệt tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-sac-dao/2698224/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.