Cơn cao trào qua đi, Uyển Ngọc Khanh cả người run nhè nhẹ, nàng nằm im trên sàn hít thở từng hơi đều đặn.
Trên người nàng, Bắc Minh Dạ tiếp tục trò chơi của mình, hắn như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới, hai quả đồi núi hùng vĩ trở thành hai cái bánh bao mặc cho hắn nhào nặn, hai hạt đào mút chùn chụt dính đầy nước bọt của Bắc Minh Dạ.
... Dạ... Dạ nhi...
Uyển Ngọc Khanh nhẹ giọng gọi hắn, tiếng của nàng nhỏ còn hơn cả muỗi kêu.
Nhưng nào có qua được thính giác của Bắc Minh Dạ, hắn ngước đầu lên nhìn nàng, ngây thơ hỏi:
Có chuyện gì sao ạ?...
Nói xong thì đưa tay tới vùng tam giác thần bí kia, bàn tay thô ráp sờ đến nhẹ nhàng bóp bóp nơi múp míp, thi thoảng ngón tay cạ nhẹ vào hai cánh hoa đã ướt đẫm.
Ưm... đừng... đừng nghịch nó...
Nơi tư mật bị tập kích, ngón tay của hắn tà ác chạm vào mép âm hộ làm Uyển Ngọc Khanh ưm lên một tiếng, nàng vội vàng nói.
Sao thế... người không sướng sao...
Bắc Minh Dạ tiếp tục giở trò ngây thơ, hắn đưa hai ngón tay vào trong, chúng có lại khều khều hai bên vách thịt.
Hơ... có... nhưng... nhưng con đừng... hơ... đừng nghịch... nữa.. ưm...
Uyển Ngọc Khanh rên nhẹ vài tiếng, nàng cả người nóng hơn cả lò lửa, bên dưới ngứa ngáy lại bị hắn trêu chọc khiến nàng bị kích thích, nước bên trong càng rỉ ra nhiều hơn.
Vậy... người làm con sướng đi...
Bắc Minh Dạ cười tà, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-sac-dao/2698177/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.