Mặc dù lời nói của Phong Ngạo Cẩm rất truyền cảm hứng, chấn động quân tâm, khiến Cố Thiên Mệnh cũng phải ra lộ chút vẻ xúc động, nhưng muốn hắn quỳ gối rõ ràng là không có khả năng.
Bởi kiếp này ngoại trừ bề trên ruột thịt, những người đã tận lực bảo vệ hắn bình yên lớn lên cho đến tuổi trưởng thành, hắn sẽ không uốn gối trước bất kỳ ai, đây chính là đạo tâm của hắn.
Lúc đầu, khi được đương kim thánh thượng Thiên Phong Quốc triệu kiến, cũng chưa từng kêu hắn phải quỳ lạy. Mà trước mặt hôm nay chẳng qua chỉ là một đại tướng nhị phẩm của Nhạn Hành quan, hắn có thể chắp tay chào hỏi đã tính là không tồi rồi.
Chỉ là không ai đang có mặt hiểu được tâm cảnh của hắn.
“Cố hiệu úy, ngươi đang làm gì vậy?”, Nhậm Tề Phong quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, trong giọng nói sắc bén còn mang theo ý nhắc nhở cùng giận dữ
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chúng binh lính đang khụy một chân trên đất cùng Phong Ngạo Cẩm.
“Được rồi, tất cả đứng dậy đi!”, sau khi nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, Phong Ngạo Cẩm mặt không cảm xúc, trầm giọng nói với mọi người: “Toàn quân nâng cảnh giác ở mức cao nhất, sẵn sàng đón địch”.
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh hô to.
Đây là tình huống khẩn cấp phải đối mặt với kẻ địch, tuy rằng tất cả đều rất bất mãn đối với thái độ thờ ơ vừa rồi của Cố Thiên Mệnh, nhưng không còn cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081633/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.