Một lúc sau, trong đại quân Bắc Việt quốc vang lên một câu trầm ngôn như vực sâu, thanh âm này rõ ràng đến từ đại tướng thống soái Bắc Việt quốc: “Cố Thiên Mệnh, bổn tướng ghi nhớ ngươi rồi. Ngày khác, bổn tướng nhất định sẽ tự mình chém đầu ngươi để tế lễ vong hồn những tướng sĩ chết trận của Bắc Việt quốc ta”.
“Ta chờ ngươi! Cừu hận năm xưa, ta muốn Bắc Việt quốc ngươi dùng máu để trả nợ”, Cố Thiên Mệnh dùng sức kéo dây cương ngựa, sau đó ngửa đầu hô to, lợi dụng uy thế tu vi huyền khí, lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa trở về dưới ánh mắt chăm chú của vạn quân, khôi giáp trên người lấp lánh khúc xạ ánh sáng huyết sắc, lộ ra khí phách ngạo nghễ.
Thống soái Bắc Việt quốc cắn chặt răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thiên Mệnh bước vào cửa thành Nhạn Hành quan. Không còn cách nào khác, hiện tại tất cả mọi người của Thiên Phong quốc đều biết thân phận của Cố Thiên Mệnh, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn cẩn thận.
Nếu lúc trước, thống soái Bắc Việt quốc biết được một hiệu úy nho nhỏ lại là tiểu công tử Cố gia, mặc dù bị vô số người phỉ phổ, hắn ta cũng muốn xông vào cương trường, tự tay bắt Cố Thiên Mệnh.
Chỉ tiếc, một mũi tên kia chẳng những thất bại, hơn nữa còn trở thành thanh uy hiển hách của Cố gia.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước vào trong thành, cửa thành chậm rãi đóng chặt lại.
Đại quân Bắc Việt quốc không dám tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081598/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.