Chương trước
Chương sau
Cố Thiên Mệnh cùng các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nói lời cáo biệt xong liền rời khỏi quân doanh.

Trước khi đi, tướng sĩ quân doanh Xích Phong đều cực kì trịnh trọng, đứng cùng một chỗ hành lễ, hô to: “Hiệu úy!”

Đối mặt với đám hán tử tâm tính nhiệt huyết này, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng mỉm cười mà lớn tiếng đáp lại: “Chúng tướng sĩ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó, cũng đừng nhằm vào ta nữa”.

“Ha ha ha...”

Các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao cười lớn, cũng có chút xấu hổ gãi đầu. Không khỏi nghĩ tới cảnh Cố Thiên Mệnh vừa tới quân doanh Xích Phong, đám người ai ai cũng gọi hắn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Hiện giờ, mọi người không chỉ nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn, mà còn biết Cố Thiên Mệnh chính là thế tử của Cố gia, đương nhiên cũng không dám bất kính.

Bởi vì, người Cố gia, không có bội chủng.

Bọn họ tin rằng, Cố Thiên Mệnh ngày sau, chắc chắn sẽ giống như Huyết Hùng tướng quân năm xưa, đứng trên đỉnh phong cương trường, khiến chư quốc không dám xâm phạm Thiên Phong quốc. Thiên kiêu vô song như vậy lại làm hiệu úy quân doanh Xích Phong của bọn họ, thật là một vi hạnh lớn lao.

“Chúng ta cung tiễn hiệu úy”, Lưu Lăng Võ đứng trước đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong, hô to.

“Tiễn hiệu úy!”, mấy trăm người ở quân doanh Xích Phong, nhao nhao đồng thanh hét lớn, biểu hiện ra tình cảm kính ngưỡng của mình đối với Cố Thiên Mệnh.

Dịch bá nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy vui mừng, bởi vì Cố gia có người kế thừa rồi. Tiểu công tử Cố gia, nghiễm nhiên có phong cách đại tướng của cha ông.

Chia tay Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cùng Dịch bá cưỡi chiến mã, lên đường quay về.

Trên đường từ Nhạn Hành quan trở về kinh thành, đám người Cố Thiên Mệnh và Dịch bá cũng không vội vã, chậm rãi đi.



Dọc đường đi, Dịch bá hỏi Cố Thiên Mệnh rất nhiều vấn đề, ví dụ như làm thế nào có được tu vi Linh Huyền, làm thế nào lừa gạt trên dưới Cố gia, tại sao lại chạy đến Nhạn Hành quan vân vân.

Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh đều khéo léo trả lời, không làm cho Dịch bá cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hiện tại nhìn Cố Thiên Mệnh càng lúc càng có phong phạm tướng môn, trong lòng Dịch bá cũng cực kỳ khảm khái cùng vui mừng, vẻ kích động cùng mừng rỡ trên gương mặt khó có thể che dấu.

Thời gian rất nhanh trôi đi, đi lại mất mười ngày, đám người Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến kinh thành Thiên Phong quốc.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh và Dịch bá hai người liền bước vào cổng thành.

Vừa vào cổng thành, bóng dáng Cố Thiên Mệnh liền khiến rất nhiều người chú ý, nhấc lên một làn sóng ồn ào lớn.

“Tiểu công tử Cố gia đã trở về! Nhìn kìa! Đó thực sự là hắn ta”, có người liếc mặt nhìn Cố Thiên Mệnh, kích động vạn phần, bật ra tiếng kinh hô.

Lập tức, mọi người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng ở một bên.

“Thật sự là tiểu công tử Cố gia, nghe nói hắn ta ở Nhạn Hành quan đại sát tứ phương, uy hiếp vạn quân, thật hay giả vậy?”

“Quân báo đã chiếu cáo thiên hạ rồi, chắc chắn là thật. Chưa từng nghĩ tiểu công tử Cố gia lại lợi hại như vậy, thật không hổ là con cháu Cố gia!”

“Đây là tiểu công tử Cố gia sao? Đẹp trai quá. Sau này chắc chắn sẽ là đại nhân vật của Thiên Phong quốc chúng ta”.

“Ta trước kia đã biết tiểu công tử Cố gia không tầm thường, hắn chính là người trấn quốc tướng môn Thiên Phong quốc chúng ta, làm sao có thể là phế vật không thể tu hành chứ. Quả thật không ngoài dự liệu của ta...”



Làn sóng nghị luận từ cửa thành truyền đi, làm cho mây mù trên bầu trời cũng tản đi ít nhiều.

Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Cố gia mà đi. Dịch bá chưa từng nghĩ việc này đã truyền khắp kinh thành, quả thực có chút ngoài dự liệu.

Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đang ở trong đại sảnh, lẳng lặng ngồi chờ.

Cố Thiên Mệnh vừa đến cửa thành ông cụ Cố liền nhận được tin tức, sau đó phái người thông báo cho Cố Ưu Mặc, cùng ông ấy ngồi ở đại sảnh.

“Ông nội, Nhị thúc!”

Cố Thiên Mệnh ung dung thản nhiên thở ra một hơi, sau đó liền tiến lên vài bước, bước về phía ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc trước mặt mà hành lễ.

Nếu nói người mà Cố Thiên Mệnh khó đối mặt nhất, chẳng qua chính là ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, hai người bọn họ vì mình, thật sự đã trả giá quá nhiều.

“Hừ, thì ra trong mắt thằng nhóc cháu còn có ông nội ta à!”, ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Cố Thiên Mệnh hừ lạnh nói.

Vừa rồi khi Cố Thiên Mệnh bước vào đại sảnh, sâu trong mắt ông cụ Cố hiện lên một tia vui mừng, chỉ là hiện tại đột nhiên cứng đơ mặt, sợ là muốn khởi binh hỏi tội.

“Đừng, lão tử cũng không gánh được một tiếng Nhị thúc này của ngươi”, Cố Ưu Mặc cũng ra vẻ tức giận, hừ lạnh nói.

Thoạt nhìn, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc sợ là đã cực kì tức giận, đều muốn chất vấn Cố Thiên Mệnh một phen.

Không nói một tiếng liền có tu vi Linh Huyền, ở thời điểm hai mươi tuổi đã có tu vi như vậy, đây dĩ nhiên là thiên kiêu vô song. Thế nhưng, Cố Ưu Mặc cùng ông cụ Cố ngay cả rắm cũng không nhìn ra, làm sao họ có thể sảng khoái cho được.

Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa bị mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền bắn trúng, không khỏi căng thẳng tâm hồn, sợ hãi không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.