Mọi người run rẩy suy nghĩ một lúc liền sôi nổi bày tỏ ý kiến: “Thề chết đi theo chủ thượng, tuyệt không dám hai lòng”.
Sau khi lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, Cố Thiên Mệnh mới chuyển mắt sang Yến Hàn bên cạnh, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Sắp xếp họ ở lại đây, thuận tiện chỉ đạo nhóm người Cung Tâm Nguyệt nhanh chóng đột phá cảnh giới Nhân Huyền”.
"Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn khom người nhận lệnh.
“Qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ chuẩn bị ít đan dược trợ giúp họ tu luyện. Bọn họ hiện tại quá yếu ớt”, Cố Thiên Mệnh khẽ dùng ánh mắt thâm thúy quét qua đám người, thản nhiên nói.
Trong số mười ba người mà Yến Hàn mang đến, chỉ có bốn người là võ giả Linh Huyền sơ kỳ, còn lại đều là Nhân Huyền hậu kỳ hoặc đỉnh phong, căn bản không có tác dụng gì lớn.
Vì vậy, Cố Thiên Mệnh dự định sau một thời gian nữa sẽ tùy ý luyện chế ít đan dược cho họ đẩy nhanh tốc độ tiến vào cảnh giới cao hơn. Như vậy mới có thể giúp đỡ cho hắn trước sóng gió trong tương lai.
“Vâng”, Yến Hàn đáp.
Nghe được lời nhận xét thẳng thắn này từ Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn không khỏi cười khổ trong lòng. Không còn cách nào khác số lượng tán tu thực sự quá ít, có thể tìm được hơn mười người không có bối cảnh này đã khiến hắn vất vả chạy đông chạy tây một trận.
“Ừm, ta đi trước đây”, hai tay Cố Thiên Mệnh chắp hờ sau lưng, gật đầu với Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081560/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.