Vừa nghĩ tới việc bản thân vì ra ngoài hít thở không khí trong lành mà phải vụng trộm chui rúc qua lỗ chó, loại tâm trạng bi thương đó sợ rằng không ai hiểu được.
"Ồ? Thì ra là vậy. Nhưng nếu ta thực sự đánh cha ngươi một trận, liệu ông ấy có đồng ý xóa bỏ lệnh cấm túc đó của ngươi không?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Hàn Ngụy với ánh mắt kỳ lạ, chưa từng nghĩ tới bản thân đánh cha hắn một trận chỉ đơn giản là muốn dỡ bỏ lệnh cấm túc.
"Cố ca, ngươi không hiểu cha ta đâu. Ta nói cho huynh nghe, cha già nhà ta chỉ biết nắm đấm của ai to hơn, chỉ cần huynh đánh thắng ông ấy, đánh một trận tơi bời, sau đó huynh liền nói muốn ta theo chân huynh cùng huynh tu hành, cha ta chắc chắn sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý, cũng sẽ không kiềm chân ta nữa”.
Gương mặt Hàn Ngụy toát lên vẻ mong mỏi mãnh liệt, nở nụ cười hèn hạ.
“Ngươi muốn tu hành rồi?”, Cố Thiên Mệnh thấp giọng hỏi.
“Ai muốn tu hành? Ta ăn no không có chuyện gì làm sao! Đó đều là lấy cớ để cha ta chịu thả ta ra ngoài thôi. Cố ca huynh phải biết rằng, ta đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, sao có thể lãng phí vào việc tu hành được?”
Hàn Ngụy tỏ vẻ khinh thường tiếp tục: “Ta thế nhưng là một nam nhân có ước mơ, ta muốn chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thế gian, thưởng thức hương thơm toàn thiên hạ. Cả ngày lao đầu vào tu hành luyện võ hoàn toàn là lãng phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2644124/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.