Chương trước
Chương sau
Bất kể là tướng sĩ Huyết Xích quân hay là quân Bắc Việt quốc, bọn họ đều đang tê tâm phế liệt rống lên, hi vọng có thể cổ vũ sĩ khí bên mình, đem đối phương dồn vào chỗ chết.

Cố Ưu Mặc giờ phút này đã cùng phi lang tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc tranh đấu, hai người bọn họ chém giết cả trăm thước, đều không ai có thể tới gần, bởi vì khí tức tu vi Địa Huyền trung kì của họ tản ra đã đủ áp bách tâm thần của rất nhiều tướng sĩ.

Leng keng...

Tiếng binh khí sắc bén va chạm vào nhau vang lên khắp bốn phương trời, không ngừng quanh quẩn trong hư không.

“Đồ Phu, dẫn một đội người lên tường thành”, Cố Thiên Mệnh xông vào Huyền Lạc Quan sau đó trực tiếp hướng về phía Đồ Phu đang chém giết sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước, lớn tiếng hô.

“Vâng”, Đồ Phu vẻ mặt râu ria khôi ngô, lập tức ngừng lại chiến đấu, sau đó quay đầu dẫn theo một đội tinh binh Huyết Xích quân đánh về phía tường thành.

Cố Thiên Mệnh biết, nếu muốn giảm bớt áp lực của tướng sĩ Huyết Xích quân đang chém giết bên ngoài tường thành, nhất định phải chiếm lĩnh tường thành Huyền Lạc Quan. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản những sĩ tốt Bắc Việt quốc bắn tên và ném đá trên tường thành, giảm bớt thương vong.

Mà Cố Thiên Mệnh thì dẫn đại quân tiến vào bên trong Huyền Lạc Quan, nhìn sĩ tốt Bắc Việt quốc không ngừng xông tới trước mắt, rút Kinh Hồng kiếm ra mà rống lên: “Toàn quân nghe lệnh, giết!”

Sau một khắc, vô số Huyết Xích quân chung quanh Cố Thiên Mệnh như mãnh hổ hướng sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước mà đánh tới.

Mỗi một kiếm của Cố Thiên Mệnh quét ngang mà rơi xuống, chắc chắn sẽ nhấc lên một vết nứt thật lớn, hơn nữa còn chặt đứt đầu rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc, hiện trường đẫm máu kinh hoàng.

“A...”

Có người gào thét, bởi vì nửa mặt hắn ta đều bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng, máu chảy đầm đìa toàn thân. Nhưng mặc dù bị thương như vậy, hắn ta vẫn như cũ không chết, mà cảm nhận sự thống khổ vô tận, quay cuồng giãy dụa trên mặt đất.



“Không!”

Có người còn đang hò hét, trong nháy mắt liền tử vong, phảng phất nhìn thấy người nhà bạn bè của mình, những hình ảnh tốt đẹp này liền vỡ vụn trong nháy mắt, sinh cơ dần tiêu tán xuống đất, hai tròng mắt hướng lên trời cao không khỏi rơi xuống hàng lệ.

Tàn khốc, đẫm máu, cũng không đủ để hình dung cảnh đại chiên này. Mỗi giây mỗi phút, trên cát vàng sẽ xuất hiện rất nhiều thi thể, trên mặt đất chảy xuôi một dòng máu đỏ tươi.

“Đánh hạ Huyền Lạc Quan, giết!”

Cố Thiên Mệnh lại vung ra một kiếm, tàn sát hơn 10 sĩ sốt Bắc Việt quốc đang muốn xông tới, sau đó sát ý nồng đậm trầm giọng gầm nhẹ.

Núi sông vạn dặm đều dùng xương trắng để tích lũy lên.

Hoa máu khắp trời nở rộ ở mọi ngóc ngách của Huyền Lạc Quan, lộ ra nét tang thương và tiêu điều tới vậy.

Cố Thiên Mệnh dường như trở lại cảnh tượng bản thân chinh chiến thiên hạ trong kiếp trước, bầu trời lất phất máu cùng cát vàng, nuốt chửng một tia đẹp đẽ duy nhất còn sót lại trong trái tim mỗi người.

Con đường anh hùng dài đằng đẵng, rải đầy xương trắng xoá.

Hôm nay định sẵn là một ngày khắc ghi trong tim của vô số người. Bởi tại đây, phóng mắt nhìn qua chỉ toàn là thi thể cùng những mảnh áo giáp vỡ nát. Trong đó có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, cũng có binh lính Bắc Việt quốc.

Đứng trước một màn đẫm máu này, trái tim hắn chẳng dấy nổi nửa phần thương xót, bởi hắn sớm đã tê liệt trước sinh ly tử biệt của chúng sinh.



Hắn biết, có vài chuyện đã làm thì chắc chắn phải trả giá.

Trên tay phần lớn đám sĩ tốt Bắc Việt chết tại đây đều từng dính máu của dân chúng và tướng sĩ Thiên Phong quốc, đừng nhìn họ kêu khóc thảm thương nhưng thực ra đều đáng tội chết.

Về phần những binh lính Huyết Xích Quân hy sinh trong quá trình công thành, khi nằm xuống họ vẫn kiên định với niềm tin của mình, viết lên uy danh cho đội quân Huyết Xích, giương cao ngọn cờ của Thiên Phong quốc.

Khắp trong ngoài Huyền Lạc Quan đều có thể nhìn thấy từng toán quân Bắc Việt và Huyết Xích Quân hỗn chiến, họ đều đang chiến đấu vì niềm tin trong mình.

Bên ngoài tường thành, Cố Ưu Mặc cùng tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc càng đánh càng hăng, những người bên cạnh căn bản không thể áp gần tới nửa phân, chỉ có thể quan sát từ xa.

"Đinh! Bùm!”

Lưỡi đao sắc bén trong tay hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng va chạm kịch liệt bắn ra những tia hoa lửa, cát vàng dưới chân cũng bị khuấy đảo đến mù mịt, theo tiết tấu của họ, những vết nứt lớn càng lúc càng lan rộng trên mặt đất.

"CỐ! ƯU! MẶC! Ngươi vậy mà dám đem quân xâm phạm Bắc Việt quốc ta, chết đi!", sau khi đối đầu trực diện với một chiêu của Cố Ưu Mặc, Dụ Hồng giống như một con sói hoang dã ghim chặt ánh nhìn hung tợn lên người Cố Ưu Mặc, lạnh giọng quát.

"Hừ!", Cố Ưu Mặc khịt mũi, chẳng hề sợ sệt nhìn thẳng vào Dụ Hồng, đáp lại với khí thế hùng dũng: "Những năm qua Bắc Việt quốc nhiều lần rình rập biên giới Thiên Phong quốc ta, các ngươi thực sự cho Thiên Phong quốc dễ bị ức hiếp tới vậy à?"

"Giết!"

Dụ Hồng không muốn nói lời nhảm nhí với Cố Ưu Mặc, một lần nữa vung lên thanh đao bén nhọn lao về phía ông ấy.

Cố Ưu Mặc cũng không buông lơi nửa phần mà kéo căng tinh thần, tụ khí nắm chặt cây thương đỏ như máu, sẵn sàng quyết một trận sinh tử với Dụ Hồng bất cứ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.