Cánh trái và phải bên ngoài Huyền Lạc Quan cũng không ngơi tay sát phạt, tiếng hô chém giết đinh tai nhức óc khiến mây mù trên trời cũng phải rung chuyển.
Hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng không biết đã vật lộn trên chiến trường bao lâu, xung quanh họ trải đầy xác chết và những dấu vết giao tranh còn sót lại.
Lúc này, bên trong Huyền Lạc Quan, Cố Thiên Mệnh dẫn quân chống lại đại bộ phận binh lính Bắc Việt.
Đồ Phu cũng nhân cơ hội này dẫn một toán tinh binh lao lên tường thành, ý đồ muốn diệt sạch đám sĩ tốt Bắc Việt đang bắn tên và ném đá tảng kia.
"Nghênh địch! Giết…", Âu Bác Xuyên thấy Đồ Phu giết tới, lập tức triệu tập binh lực đang phân tán trên tường thành nhào về phía ông ấy.
Giờ phút này tất cả đều không màng tới sống chết, chỉ muốn dốc sức giải quyết quân địch trước mắt.
Với tư cách là tướng lĩnh của Huyết Xích Quân, Đồ Phu căn bản không sợ hãi trước Âu Bác Xuyên, trực tiếp bùng phát huyền khí bá đạo tấn công tới.
Trong chớp mắt Đồ Phu cùng Âu Bác Xuyên đã quấn lấy nhau trên không trung, tiếng binh khí va chạm vào nhau chát chúa văng vẳng bên tai mỗi người.
Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, mỗi một góc trong Huyền Lạc Quan đều được bao phủ trong chết chóc.
“Ta muốn ngươi phải chết!”
Sau một lúc lâu vẫn chưa thể hạ gục Cố Ưu Mặc, lại nhìn sang đại quân Bắc Việt đang dần rơi vào thế bất lợi, Dụ Hồng gầm lên với vẻ mặt hung dữ.
Ông ta muốn loại bỏ Cố Ưu Mặc càng sớm càng tốt, sau đó trở về cứu viện đại quân, ngăn chặn đại quân Huyết Xích đang thế như chẻ tre kia.
Nhưng Cố Ưu Mặc sao có thể trơ mắt để Dụ Hồng đi hỗ trợ đại quân Bắc Việt đã đứng trên bờ vực tan tác kia?
Phải biết rằng, một vị cường giả Địa Huyền trung kỳ tham gia chiến trường đã đủ khuấy đảo toàn bộ cục diện rồi.
“Vậy chúng ta xem xem, rốt cuộc ai chết trước!”
Cố Ưu Mặc giữ vững tinh thần, ánh mắt ngưng tụ sát khí hừng hực, hai tay nắm lấy trường thương màu máu, hung hãn đâm về phía Dụ Hồng.
Một kích này đã ngưng tụ toàn bộ huyền khí trên người Cố Ưu Mặc, thương mang cuộn lên một con rồng cát vàng khổng lồ, nhe răng múa vuốt cắn xé về phía Dụ Hồng.
Dụ Hồng thấy vậy lập tức nhảy vọt lên không trung, tay nắm đao sắc đứng giữa khoảng trời, muốn cách không giết chết Cố Ưu Mặc.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn xuyên thấu không gian, Dụ Hồng nắm đao đập tan cuộc tấn công của con rồng cát vàng khổng lồ đâm tới.
Nhưng đúng lúc này, khi ông ta muốn thôi thúc huyền khí, chuẩn bị chống lại Cố Ưu Mặc thì đã không còn thời gian phản ứng lại nữa.
Bởi sau khi đâm ra thương mang giống như rồng cuốn kia, Cố Ưu Mặc lập tức ẩn mình vào trong luồng sáng mà mình vừa vung ra đó.
"Chết đi!"
Một tiếng giết này của Cố Ưu Mặc như vang vọng cả đất trời xơ xác này.
Tại khoảnh khắc đó, Dụ Hồng chỉ có thể trừng mắt nhìn chăm chăm ngọn trường thương màu máu đang cấp tốc đâm về phía người mình kia.
Con ngươi ông ta giãn to, cảm giác kinh hoàng nồng đậm cũng lấp đầy đại não.
Bùm!
Trong giây tiếp theo, trường thương của Cố Ưu Mặc đã đâm xuyên qua lớp áo giáp rồi lồng ngực Dụ Hồng.
"Khụ...", sức sống của Dụ Hồng lập tức bị một thương này của Cố Ưu Mặc đâm nát, toàn thân ông ta bê bết máu, trông dữ tợn đến cực điểm.
"Ngươi. . . Ngươi. . .”, lưỡi đao trong tay Dụ Hồng vô lực leng keng rơi xuống đất, ông ta dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng nhìn chòng chọc Cố Ưu Mặc, trong mắt giăng đầy sát khí, những làm thế nào cũng không thốt lên lời.
Cố Ưu Mặc hừ lạnh một tiếng, không nháy mắt rút ra mũi trường thương, sau đó máu tươi phun trào từ trong lồng ngực Dụ Hồng giống như vòi nước mất van, cả người ông ta như lá rụng khỏi cành lao đao rơi xuống đất.
Mà Cố Ưu Mặc cũng lập tức dùng mũi thương chém rơi đầu ông ta, để mặc thân thể ông ta rơi xuống giữa đám đông đang giằng co bên dưới.
Sau đó tay trái Cố Ưu Mặc cầm đầu của Dụ Hồng, con ngươi tràn ngập sát ý điên cuồng, quét qua đám binh lính đang quên mình chiến đấu bên dưới, hét lớn: “Bắc Việt quốc, Dụ Hồng đã chết! Còn không mau buông vũ khí đầu hàng!”
Lời của Cố Ưu Mặc vừa vang lên, trong chớp mắt đã nhấc lên làn sóng nơi chiến trường.
Vô số tướng sĩ cũng nghe được mà ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt họ là một màn cả cả đời này vĩnh viễn không thể quên:
Cố Ưu Mặc oai hùng đứng giữa không trung, tay phải cầm cây trường thương màu đỏ còn đang tí tách nhỏ máu, tay trái thì nắm lấy đầu Dụ Hồng với đôi mắt trợn trừng sợ hãi. Bộ giáp màu đỏ máu của ông ấy trông cực kỳ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời.
Đây chính là Cố Ưu Mặc! Là Huyết Hùng tướng quân khiến vô số kẻ địch phải khiếp đảm mỗi khi nghe tên!
Họ chết lặng nhìn lên Cố Ưu Mặc, giống như một vị thần chiến tranh giáng thế, trong khi sĩ tốt Bắc Việt quốc đều đang run rẩy, cảm thấy cả người như đang ở hầm băng.
“Là nguyên soái! Là Huyết Hùng nguyên soái!”
Sau cơn choáng váng chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân đều vỡ òa sung sướng, bọn họ kêu gào đầy tự hào, sĩ khí thoáng chốc tăng lên một bậc.
Cố Ưu Mặc bây giờ đã không còn là Huyết Hùng tướng quân nữa mà là Huyết Hùng nguyên soái, là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc của hiện tại đã có thể chân chính gánh vác trách nhiệm nặng nề của Thiên Phong quốc, kể từ đây, cây thương máu của ông ấy sẽ khiến hàng trăm triệu sinh linh phải run sợ và bàng hoàng.
“Phi lang tướng quân bị chém chết rồi? Sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!", một vài binh sĩ Bắc Việt nhìn chiếc đầu Dụ Hồng bị Cố Ưu Mặc túm trong tay kia, gương mặt vốn đã rệu rã thoáng cái tái nhợt, lắc đầu tự an ủi bản thân.
"Không thể nào! Phi lang tướng quân là đại tướng hàng đầu của Bắc Việt quốc ta, sao có thể bỏ mạng ở chỗ này!”, tinh thần của rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt đang quật cường chiến đấu đều sụp đổ, đánh mất đi người tâm phúc nhất mà rơi vào tuyệt vọng.
“Ngay cả Phi lang tướng quân cũng chết trận rồi sao? Chúng ta phải làm thế nào đây?”, nhất thời, sĩ khí đại quân Bắc Việt bị quét sạch, tất cả đều mất đi sự nhiệt huyết sôi trào vừa rồi thay vào đó là nét bi thương, ai thán.
Dưới sự cổ vũ của Cố Ưu Mặc, sĩ khí của đại quân Huyết Xích mỗi lúc một dâng cao, giống như thú dữ đói khát lao về phía binh sĩ Bắc Việt mà xâu xé.
Trong vô hình cuộc đại chiến đã có chút dấu hiệu ngã ngũ, sĩ tốt Bắc Việt ngay cả năng lực phản kháng cũng dần dần tiêu tan.
Lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân như Đồ Phu gần như đã tóm gọn được toàn bộ Huyền Lạc Quan.
Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên tuy rằng sở hữu tu vi Địa Huyền sơ kỳ nhưng cũng chống đỡ không nổi trước sự vây công của Đồ Phu cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân khác.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể phẫn hận phun ra một ngụm máu, nhìn xuống đại quân Bắc Việt đã mất hết tinh thần bên dưới mà khóc ra máu: “Trời không độ Bắc Việt quốc ta mà!”
Nói xong trước mắt liền tối sầm mà gục xuống, tắt thở.
Sau đó, Đồ Phu không chút do dự chặt đầu Âu Bác Xuyên xuống, thẳng tay ném xác ông ta xuống dưới tường thành, gầm lên: “Âu Bác Xuyên đã chết! Còn không đầu hàng, chém không tha!”
Tiếp đó, từng tướng lĩnh quân Bắc Việt đều bị chém chết rồi treo cổ ngay trước mắt mọi người, vô cùng đẫm máu.
Hết tướng lĩnh này tới tướng lĩnh khác tử trận đã triệt để khiến chúng sĩ tốt Bắc Việt đang chật vật kháng cự lặng người..
Rốt cuộc trên chiến trường cũng có một tên lính Bắc Việt không thể kìm nén nổi sự hoảng loạn trong lòng mà ném đao sắc trong tay, phủ phục xuống đất.
Thấy vậy, vô số lính Bắc Việt khác cũng vứt bỏ vũ khí, nhao nhao đầu hàng.
“Huyết Xích! Huyết Xích! Huyết Xích…”
Chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân thấy vậy đều lộ ra phấn khích quá đỗi, điên cuồng kêu vang.
Trận chiến này, họ thắng rồi, cuối cùng cũng chiến thắng rồi!
Máu của vô số người chảy trên mặt đất rộng khắp tụ lại giống như một dòng suối nhỏ.
Trên gò má Cố Thiên Mệnh còn vương vài giọt máu, hắn đứng trên tường thành Huyền Lạc Quan, rủ mi nhìn xuống cảnh tượng phía dưới với gương mặt lạnh nhạt như thường.
Bên ngoài bức tường thành của Huyền Lạc Quan nằm la liệt xác chết, nếu chất đống chắc chắn phải là một ngọn núi nhỏ. Những thi thể này, có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, có của Bắc Việt, các chi tay chân bị chặt chém đứt lìa nằm rải rác khắp chiến trường, lộ ra hoang tàn ghê rợn.
Bỗng nhiên trên bầu trời vô tận kéo đến những đám mây đen.
“Tí tách!”
Một giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen treo cao trên bầu trời, đáp xuống chiến trường đẫm máu.
Sau đó, những hạt mưa bắt đầu tụ lại ngày càng nhiều, mưa nhẹ rơi lộp độp.
Toàn bộ chiến trường đón nhận cơn mưa nhỏ sau trận tàn sát khốc liệt, thanh âm duy nhất còn sót lại chỉ là tiếng tí tách của những hạt mưa rơi xuống nền cát vàng, trống trải đến vậy.
Trận mưa nhẹ này tựa hồ là tiếng khóc thương của ông trời dành cho những tướng sĩ đã chết trận kia, nhưng cũng tựa như đang gột rửa cho cát vàng đầy đất thổi bay sát khí cùng mùi máu mù mịt nơi đây.
Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, hòa cùng máu đỏ thấm trên mặt đất phảng phất tạo thành một biển máu cạn uốn lượn khắp chiến trường.
“Đây chỉ là khởi đầu…”
Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, trong lòng không có bất kỳ tia xao động nào, chỉ thản nhiên lầm bầm một câu.
Còn các tướng lĩnh của Huyết Xích Quân đang tất bật sắp xếp lại đại quân, tập hợp những người lính bị thương lại với nhau, phái quân y đến băng bó và điều trị cho họ.
Về phần sĩ tốt Bắc Việt đầu hàng kia thì lùa vào dưới tường thành, cắt cử một tốp binh lính bao vây, chờ xử lý.
Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ không trung, đi lên tường thành Huyền Lạc Quan, hạ lệnh: “Thống kê thương vong, không được phép chậm trễ”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]