“Cháu….”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, trong lồng ngực dâng lên một cỗ uất nghẹn nồng đậm nhưng lại không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào, cực kỳ khó chịu.
“Cố Ưu Mặc! Chàng nói nhiều quá rồi đó! Thiên Mệnh không dễ dàng gì mới tìm được chốn về, chàng lại cứ cứng đầu muốn quậy phá, bây giờ chàng hài lòng chưa!”
Mạc Diệu Lăng cũng vứt bỏ dáng vẻ dè dặt thường ngày, lập tức đứng dậy chống hai tay lên hông, lạnh lùng nhìn Cố Ưu Mặc: “Nếu vì chàng mà làm trì hoãn đại sự cả đời của Thiên Mệnh và Sương Nhi, sau này chàng đừng mơ đến chuyện bước chân vào phòng nữa, cứ ngủ ở ngoài cửa đi”.
“Hừ!”, ông cụ Cố cũng trừng mắt nhìn Cố Ưu Mặc, giả bộ giận dữ khịt mũi.
"Ta. . . ", Cố Ưu Mặc uất ức tới đỏ bừng cả gương mặt, bất đắc dĩ tới cực điểm mà che trán, không biết phải biện giải như thế nào.
Ngay cả khi đối mặt với đại quân lớn mạnh hay vô số kẻ địch ghê gớm tới đâu ông ấy cũng chưa từng run sợ, mặt không đổi sắc. Nhưng hiện tại lại có một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng, cực kỳ khó chịu.
“Tiểu tử khốn kiếp, mau cút ra ngoài cho ông, lập tức tới Lý gia chính thức cầu hôn cho ta. Nếu cháu còn lề mề, ta sẽ thẳng tay đánh gãy chân cháu”.
Cố Ưu Mặc thực sự không còn lựa chọn nào khác đành phô ra khí thế bức người, trừng mắt với Cố Thiên Mệnh mà nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/2643942/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.