Chương trước
Chương sau
“Cô gia!”

Khi hộ vệ tại cổng lớn của Lý gia thấy Cố Thiên Mệnh lập tức đồng thanh hô.

Cố Thiên Mệnh gật đầu, bước thẳng vào trong Lý gia, hắn không chào hỏi mọi người trong Lý gia mà đi thẳng tới sân của Lý Sương Nhi.

Một đường này tất cả gia đinh và thị nữ trên dưới Lý gia đều tới tấp hành lễ và chào hỏi hắn một cách đầy tôn sùng, bầu không khí vui mừng thoáng chốc bao phủ cả dinh phủ.

Cố Thiên Mệnh thông thạo tới sân của Lý Sương Nhi, liền thấy nàng mặc một một chiếc váy dài màu hồng phấn nhạt đang nhàn nhã đi tới, ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhận được tin hắn tới, Lý Sương Nhi lập tức chỉnh trang và đợi trong sân.

Hơn hai tháng không gặp, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh áo choàng trắng phiêu dật của hắn, hắn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, khiến nàng lưu luyến không muốn thức giấc, trái tim khó lòng bình lặng lại.

Lúc này, khi nàng một lần nữa gặp được hắn, con tim thiếu nữ khẽ run lên, trong mắt ánh lên niềm vui sướng khó che giấu.

“Ta trở về rồi”, Cố Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Lý Sương Nhi, nhẹ giọng thì thầm.

Lý Sương Nhi không có cách nào thốt ra tiếng, chỉ có thể dùng đôi mắt tuyệt đẹp chất chứa vô vàn tương tư nhìn hắn chăm chú, khẽ mím đôi môi như cánh đào.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trầm mặc một hồi.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi nắm lấy bàn tay búp măng của Lý Sương Nhi, chọc cho gò má của nàng ửng hồng như trái đào, quyến rũ khó tả.



“Sương Nhi, hay là nàng nhấc bút vẽ một bức tranh cho ta đi! Thế nào?”, Cố Thiên Mệnh nhìn giấy bút nghiên mực trên bàn trong sân, khẽ vuốt mái tóc đen mượt của Lý Sương Nhi.

Mi mắt Lý Sương Nhi như tơ, gật đầu đồng ý.

Thuở niên thiếu nàng nổi danh khắp kinh thành với tài năng cầm kỳ thi họa, là một đại tài nữ chính hiệu, cũng là giai nhân khiến vô số người ước mong.

Vì vậy dưới sự trợ giúp của vài thị nữ dựng lên một giá vẽ. Nàng thanh nhã ngồi xuống bên giá vẽ, tay trái giữ ống tay áo màu hồng, tay phải chấm bút mực điểm lên trên giấy trắng.

Còn Cố Thiên Mệnh thì đứng ở phía trước giá vẽ, thong dong nhìn ngắm Lý Sương Nhi với ánh mắt quá đỗi dịu dàng.

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười trìu mến.

Sau đó, một làn gió nhẹ thổi tới, vờn lên vạt áo của Cố Thiên Mệnh của tà váy của Lý Sương Nhi, như đang đùa nghịch với lọn tóc cùng mày mắt của cả hai, khiến nhóm thị nữ xung quanh nhìn tới ngẩn ngơ.

Nhấc bút, hạ ngòi, nhẹ điểm lên trang giấy trắng tinh, nhìn dáng người tao nhã của Cố Thiên Mệnh, Lý Sương Nhi chậm rãi mím môi bắt đầu vẽ tranh.

Mỗi một nét bút lột tả từng tia thần thái của Cố Thiên Mệnh lên trang giấy, đồng thời cũng in sâu vào trái tim nàng.

Lúc này đã là cuối thu, gió thoảng cuốn theo vài chiếc lá rụng bay về phía áo choàng màu trắng đang khẽ lay động của Cố Thiên Mệnh, phác họa lên một khung cảnh tiêu sái an nhiên.

Mặc dù sắc màu chỉ có màu đen nhưng lại truyền tải được nỗi nhớ nhung vô tận của Lý Sương Nhi vào trong đó, mỗi một nét bút nàng hạ xuống đều lưu giữ hơi thở cùng thần vận của Cố Thiên Mệnh một cách thần kỳ.



Lý Sương Nhi khẽ nâng mi, cùng Cố Thiên Mệnh bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt đỏ bừng tràn đầy yêu thương, sau đó lại cúi đầu cực kỳ nghiêm túc phác họa lại thân hình mảnh khảnh của hắn.

Dần dần, một người đàn ông khôi ngô xuất hiện trên tờ giấy trắng, người đàn ông ấy khoác áo choàng dài, đứng thẳng ngạo nghễ trong làn gió nhẹ, diễn giải cho câu nói công tử lạnh lùng thanh nhã.

Cố Thiên Mệnh vẫn im lặng để mặc Lý Sương Nhi nhìn mình vẽ tranh. Hắn lặng lẽ đứng dưới tán lá mùa thu, thưởng thức làn váy màu hồng như đang khiêu vũ trong gió của nàng, cảnh tượng đẹp đẽ này đã vĩnh viễn lưu giữ lại trong lòng hắn.

“Cô gia và tiểu thư của chúng ta đúng là trời sinh một đôi mà”, một thị nữ đứng chờ lệnh ở phía xa không muốn quấy rầy một màn này, ngưỡng mộ cảm thán một câu.

“Nếu phu quân tương lai của ta có được một phần thần vận của cô gia vậy thì tốt biết bao!”, một thị nữ trẻ tuổi khác nhìn theo bóng dáng thon dài cao ngạo của Cố Thiên Mệnh có chút khao khát đến mất trí lẩm bẩm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, người đàn ông trên tờ giấy trắng dần thành hình, cùng Cố Thiên Mệnh như một người từ khuôn đúc ra.

Chỉ là trên giấy có một số điểm khác biệt, dường như được Lý Sương Nhi cố ý tạo ra.

Nàng chậm chạp đặt xuống bút lông trong tay, hơi khom ngươi với Cố Thiên Mệnh, hai gò má hồng nhuận như ngọc khiến người ta phải mê say.

“Xong rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh nhếch cánh môi mỏng cười hỏi.

Nghe vậy Lý Sương Nhi gật đầu.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn trang giấy trên giá vẽ, liếc mắt liền thấy bóng dáng của chính mình trong đó.

"Sương Nhi không hổ là đại tài nữ được người đời ngợi khen,", Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn dung mạo khuynh thành của nàng, không nhịn được tán thưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.