Đứng ở bên cạnh lão quản gia thầm lắc đầu, bị khí thế Sài Ngọc Sơn đè ép thế kia xem ra Tần Dương này đoán chừng không chịu nổi một kích!
Tần Dương chỉ lạnh lùng nói:
- Bản thân ngươi lợi hại lắm sao, sư tôn của ngươi lợi hại lắm sao, lợi hại như vậy sao không tự chữa bệnh liệt dương của mình rồi hãy ra ngoài khoe khoang?
Sài Ngọc Sơn sắc mặt trong nháy mắt biến thành đỏ lựng.
Thầy sắc mặt của Sài Ngọc Sơn như thể bị Tần Dương nói trúng chỗ đau , ánh mắt lão quản gia tỏ ra kinh ngạc xen lẫn tức giận.Nếu đã bị bệnh như vậy còn muốn cầu thân với tiểu thư không phải là muốn chơi đùa Thẩm gia họ hay sao ! Cũng may gia chủ chưa có đồng ý, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ tới.
“Ngươi nói láo”! – Sài Ngọc Sơn quát lớn.
Tần Dương vẻ mặt như cười như không nói:
- Ta có phải đang nói láo hay không thì trong lòng ngươi tự biết rõ! Ta thực lòng khuyên ngươi một câu,sau này đừng có luyện dược nữa. Ngươi có thần tàng kị hỏa, nếu mỗi ngày đều luyện dược chính là tự đi tìm chết! Hiện tại chỉ mới là không lên nổi , nếu thêm vài ba năm nữa thì mạng sống cũng khó mà giữ được. Ta tự hỏi tới khi đó liệu vị sư phụ tam tinh luyện dược sư của ngươi có thể cứu ngươi sống lại được hay không?
- Không thể nào, không thể nào!
Sài Ngọc Sơn vừa kinh hãi vừa khiếp sợ nói lớn,đầu óc hắn đang rất rối bời. Thiên phú lớn nhất của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-dan-than/1373296/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.