Chương trước
Chương sau
- Sư tỉ,đệ xin nghỉ mấy ngày muốn về nhà một chuyến.
Tần Dương nói,hắn cảm thấy rất nhớ mẫu thân. Trước khi trọng sinh, mẫu thân Tần Dương mất sớm. Bây giờ trọng sinh trở về may mắn là mẫu thân Tạ Yến của hắn vẫn còn sống tuy rằng không được khỏe mạnh cho lắm.
Từ khi Tạ Yến mất đi tu vi cùng toàn thân bệnh tật, bà đặt hết kì vọng lên cậu con trai, hi vọng Tần Dương sẽ sống thật tốt và trở thành một võ giả đích thực.
Nhưng đến cuối cùng thứ đổi lại được chỉ toàn là thất vọng.
Hôm nay đã đạt tới tụ kí kì tầng thứ 6,hắn rất muốn về nhà một chuyến để mẫu thân bớt lo lắng. Ngoài ra,Tần Dương còn muốn xem xét bệnh tình của mẫu thân để chuẩn bị cho sau này trị liệu.
Bây giờ tạm thời giúp mẫu thân giảm bớt đau đớn trước đã.
- Xin nghỉ?
Tiêu Quân Uyển nhíu mày nói:
- Tần Dương,hiện nay cách ngày tổ chức ngoại môn khảo thí chỉ còn một tháng thời gian, việc về thăm gia đình hay là để sau đi.
“Không được!” – Tần Dương lắc lắc đầu.
Tiêu Quân Uyển thở dài, với tu vi hiện tại của Tần Dương nếu hắn có chịu nỗ lực tu luyện một tháng cũng không có khả năng lưu lại tại Lôi Hỏa Kiếm Tông nữa rồi.Ngược lại về nhà một chuyến cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
“Thôi được,đi đường nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm.” – Tiêu Quân Uyển dặn dò nói.
- Cảm ơn sư tỉ!
Trò chuyện xong,Tần Dương về phòng chuẩn bị đồ dùng rồi lập tức xuống núi.
…………………….
- Treo thưởng trăm vạn lượng bạc, Thẩm gia thực sự rất có tiền a.
- Phải đó, thật đáng tiếc, có tiền nhưng sợ rằng cũng không có mạng mà dùng, phải biết rằng có rất nhiều luyện dược sư tài giỏi đã xem qua bệnh tình của đại tiểu thư Thẩm gia những vẫn đều thất bại mà về.
- Nghe nói gia chủ Thẩm gia đem con gái tới đế đô một chuyến,không biết có trị khỏi hay không?
- Đế đô có lẽ có người trị khỏi được, có điều Thẩm gia tại đế đô thế lực không lớn nên chắc gì đã mời được những luyện dược sư lợi hại kia ra tay cứu người?
Vào trong thành,Tần Dương nghe ngóng được khá nhiều tin tức, trong số đó có một cái tin tức làm hắn thấy hứng thú.
“Thẩm gia thiên kim,Thẩm Vũ Linh? “ – Tần Dương con mắt hơi lóe sáng.
Cái tên Thẩm Vũ Linh này Tần Dương đã từng nghe qua,năm đó khi cô thức tỉnh võ hồn khiến bầu trời chuyển sắc,trên bầu trời Thanh Vân Thành xuất hiện vô số hư ảnh bạch hổ lớn tới hơn trăm mét.
Toàn bộ Thanh Vân Thành khi đó hoàn toàn chấn động , Thẩm Vũ Linh liền trở thành đệ nhất thiên tài nghìn năm có một của Thanh Vân Thành khiến mọi người ngưỡng mộ.
Chỉ đáng tiếc là hai ngày sau đó có tin tức Thẩm gia đại tiểu thư bạo thể thân vong.
Sau khi điều tra làm rõ mọi người chỉ biết thờ dài cảm thán,nguyên do là Thẩm Vũ Linh linh hồn chưa đủ mạnh,tuy rằng thức tỉnh được võ hồn cường đại nhưng lại không thể tiếp nhận nổi mà chết.Việc này tại Thiên Đường Đế Quốc không phải là chưa từng xảy ra.
- Võ hồn của Thẩm Vũ Linh dường như là Thiên Không Bạch Hổ Vương!
Thiên Không Bạch Hổ Vương so với võ hồn của Tần Dương mới thức tỉnh là Hắc Ám Ma Long có cấp bậc tương đương,chỉ có điều hắn dễ dàng tiếp nhận được Hắc Ám Ma Long còn Tiêu Vũ Linh thì không thể.
- Có thể thức tỉnh được Thiên Không Bạch Hổ Vương,Thẩm Vũ Linh này chắc chắn không phải người bình thường,nếu như có thể thu nàng thành thị nữ-----------
- Có lẽ cũng không quá tệ.
Tần Dương do dự suy nghĩ,nếu như là trước khi trọng sinh thì chỉ với võ hồn Thiên Không Bạch Hổ Vương vẫn chưa đủ tư cách làm thị nữ cho hắn. Nhưng hôm hắn đã không còn là một bán bộ chúa tể cao cao tại thượng nữa nên yêu cầu đương nhiên không thể quá cao được.
- Nếu chỉ điểm cho nàng một chút,không nói tới có thành tiên hay không nhưng trở thành hạ giới chí tôn cường giả thì hoàn toàn không thành vấn đề!
Tần Dương quyết định trước tiên sẽ đi Thẩm gia một chuyến.
Hơn nữa,cứu xong Thẩm Vũ Linh còn có thể lấy được trăm vạn lượng bạc bỏ túi.
Hôm nay Tần Dương không có tiền,mẫu thân Tạ Yên cũng không có tiền.
Muốn trị liệu cho mẫu thân lại cần rất nhiều,rất nhiều tiền!
………………………………………
Thẩm gia.
- Tằng lão,bệnh tình của Vũ Linh không biết ngài có chữa được không?
Cha của Thâm Vũ Linh là Thẩm Thiên Sơn cung kính nói,trước mặt ông ta là một lão giả mặc bạch y luyện dược sư khoảng tám chin mươi tuổi có ngoại hình tiên phong đạo cốt.
Lão giả này là một nhị tinh luyện dược sư đỉnh phong,khoảng cách đạt tới tam tinh cũng chỉ còn một bước nhỏ.
“Thiên Sơn à,bệnh tình của Vũ Linh ngươi đã mời tam tinh luyện dược sư xem qua chưa?” – lão giả nói.
Thẩm Thiên Sơn cười khổ đáp:
- Đã tìm rồi, hẹn trước những 2 năm,tháng trước cũng mang theo Vũ Linh đi tới đế đô một chuyến cho Mục đại sư xem bệnh.
Kết quả là đại sư chỉ nói một câu duy nhất: "Vũ Linh thích ăn gì thì cứ cho con bé ăn, thích chơi gì thì cứ cho con bé chơi."
“Mục đại sư có nói gì khác hay không? “ – Tằng lão nhíu mày nói.
- Không có.
Thẩm Thiên Sơn miệng lưỡi đắng chát nói.
Tằng lão nghe xong thở dài:
- Thiên Sơn,ngay cả Mục đại sưu cũng có thái độ như vậy chỉ sợ là tứ tinh luyện dược sư cũng trị không được !
- Đế đô vẫn có tứ tinh luyện dược sư tồn tại,nếu như tứ tinh luyện dược sư có thể trị khỏi bệnh cho Vũ Linh thì Mục đại sư cũng sẽ nói ra để cho ngươi nghĩ biện pháp.
Thẩm Thiên Sơn im lặng không nói,Thẩm gia là gia tộc lấy làm ăn buôn bán làm gốc, gia nghiệp rất lớn.Không chỉ trong Thanh Vân Thành mà có rất nhiều nơi cũng có sản nghiệp của Thẩm gia,gia sản lên tới nghìn lượng bạch ngân.
Thẩm Thiên Sơn năm nay chỉ có 50 tuổi nhưng đã trở thành gia chủ nắm quyền Thẩm gia,ông cũng là một người thông minh sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Mục đại sư chứ?
Thẩm Thiên Sơn có 3 người con trong đó chỉ có Thẩm Vũ Linh là con gái,con bé lớn lên thông minh lại hiểu chuyện khiến ông xem cô như bảo bối,vô cùng yêu thương săn sóc.Cũng chính vì như thế nên nhất thời ông không thể nào thừa nhận được kết quả như vậy.
“Tằng lão,Vũ Linh đại khái còn bao nhiêu thời gian?” – Thẩm Thiên Sơn buồn bã nói.
Tằng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đại khái có thể sống được nửa năm nữa, thân thể con bé rất tốt nhưng linh hồn xảy ra vấn đề,có là muốn điều trị vấn đề liên quan tới linh hồn thì chí ít cũng là ngũ tinh luyện dược sư a (5 tinh luyện dược sư).
Thẩm thiên Sơn trong lòng đắng chát, tam tinh luyện dược sư ông cũng phải hẹn tới hai năm mới có thể gặp được.Tứ tinh luyên sư muốn hẹn gặp chắc cũng phải đợi thêm vài năm!
Còn ngũ tinh luyện dược sư ư,tại thiên đường đế quốc không có nhân vật như vậy!
Bên ngoài Thiên Đường Đế Quốc tại những nơi cường thịnh hơn khẳng định sẽ có,nhưng có đem theo Vũ Linh tới đó thì như thế nào? Những đại nhân vật như thế không phải cứ có tiền là có thể đánh động được a !
- Thiên Sơn,ngươi cũng đừng có từ bỏ hi vọng, chỉ cần không bỏ cuộc không biết chừng sẽ có kì tích xảy ra.
- Hy vọng như thế!
Thẩm Thiên Sơn cười khổ, ông đã treo giải thưởng lớn không phải là đang chờ kì tích xảy ra hay sao? Chỉ có điều, giải thưởng cũng được treo lên một thời gian dài,nếu kì tích xuất hiện thì cũng đã sớm xuất hiện rồi.
- Tằng lão,ngài nếu như rảnh rỗi hãy ở lại Thẩm gia chơi mấy hôm, tại thẩm gia có chôn mấy vò rượu quý lâu năm chắc chắn sẽ làm cho Tằng lão vừa lòng.
- Không được,ta còn có việc chưa xử lí xong.
Tằng lão đứng lên cáo từ rời đi.
Thẩm Thiên Sơn theo hướng phòng của Thẩm Vũ Linh đi tới.
Thẩm Vũ Linh năm nay mới 15 tuổi,được thừa hưởng những điểm tốt từ mẹ nên bây giờ cũng đã trở thành một tiểu mĩ nhân xinh đẹp.
Bây giờ cô đang an nhiên ngồi đánh đàn trong sân, tiếng đàn du dương uyển chuyển,vừa nghe đã biết nhất định từng được danh sư chỉ điểm.
- Chào phụ thân.
Thẩm Thiên Sơn tiến lại gần,Thẩm Vũ Linh dừng tay đứng lên rất ưu nhã hành lễ.
Nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của cô,không những thân thể phát triển rất tốt mà khuôn mặt tuyệt đẹp cũng hồng thuận đầy sức sống có lẽ không ai tin được cô có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Khi đó sắc mặt cô sẽ chuyển thành xanh trắng,toàn thânđều úa mồ hôi, thân thể run rẩy khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
“Vũ Linh,cầm nghệ của con lại tiến bộ rồi!” – Thẩm Thiên Sơm cố nặn ra nụ cười nói.
Thẩm Vũ Linh vẫn thản nhiên trả lời:
- Cha,có tiến bộ hay không thì có gì khác nhau? Con cũng không còn sống được mấy ngày nữa!
- Cha,người đừng vì còn mà phí tâm nữa,cũng đừng vì con mà cúi đầy cầu xin người khác nữa có được không.
Thẩm Thiên Sơn trong lòng đau nhói.
Thẩm Vũ linh quả thật rất ngoan,nhưng con bé càng hiểu chuyện thì tim ông sẽ càng đau đớn.
“Vũ Linh, Con có thích ăn gì hay không, thích đi đâu chơi hay không,có thích mua thứ gì hay không. Phụ thân tất cả đều sẽ đáp ứng con.” – Thẩm Thiên Sơn nhìn Vũ Linh yêu thương nói.
Thẩm Vũ Linh bộ dạng vẫn thản nhiên,nghe phụ thân nói như vậy nàng biết bệnh tình của mình đã không còn hi vọng nữa rồi.
- Lão gia,có người tới trước cửa nói muốn xem bệnh cho tiểu thư.
Một người quản gia gõ cửa sau đó tiến vào,trên khuôn mặt có chút chút kì quái bẩm báo.
Thẩm Thiên Sơn khuôn mặt lập tức hung phấn trở lại:
- Đã gần nửa năm không có ai tìm tới cửa muốn xem bệnh nữa, xem ra chắc hẳn là một nhân vật lợi hại, mau mời vào phủ.
Khi quản gia định quay người rời đi thì bị Thẩm Thiên Sơn gọi lại.
- Dừng lại,để tự ta ra nghênh đón.
Lão quản gia cười khổ nói:
- Gia chủ chậm đã,người tới cửa phủ nhưng chỉ là một người trẻ tuổi . Hơn nữa,hắn nói ra 2 điều kiện muốn chúng ta đáp ứng.
- Thứ nhất là một trăm vạn lượng bạc,cái này còn dễ nói.Điều kiện thứ hai rất quá đáng là muốn tiểu thư trở thành thị nữ cho hắn.
Thẩm Thiên Sơn khuôn mặt lập tức sầm xuống,một người trẻ tuổi mà dám mở mồm nói ra điều kiện như vậy không lẽ là muốn trêu chọc Thẩm gia hắn hay sao?
Con gái bệnh nặng khiến Thẩm Thiên Sơn tâm tình luôn nặng nề,sau khi nghe hai điều kiện này tâm trạng lại càng không tốt
“Gia chủ,nên làm sao bây giờ? Nếu không để tôi đuổi hắn ra khỏi phủ?” – Lão quản gia nói.
Thẩm Thiên Sơn hít vào một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh nói:
- Sài công tử không phải vẫn còn ở trong phủ hay sao? Để cậu ấy ra gặp nhân tiện hắn một chút,xem xem người trẻ tuổi này dựa vào cái gì mà khẩu khí lại lớn như vậy!
Lão quản gia ánh mắt phát sáng: “Gia chủ anh minh.”
Sài công tử mà Thẩm Thiên Sơn nhắc tới gọi là Sài Ngọc Sơn,người này có thiên phú luyện dược rất tốt,hôm nay chỉ mới 20 tuổi đã đạt tới nhất tinh luyện dược sư.
Quan trọng nhất là sư phụ của Sài Ngọc Sơn có địa vị rất lớn,là một tam tinh luyện dược sư hàng thật giá thật!
Lần đó Sài Ngọc Sơn qua đây xem bệnh gặp mặt Thẩm Vũ Linh, từ đó một mực không muốn rời đi,hắn nói nếu có thể đem Vũ Linh gả cho mình thì Sài Ngọc Sơn sẽ nhờ sư tôn xuất thủ cứu chữa cho Thẩm Vũ Linh,thế nhưng Thẩm Thiên Sơn tới nay vẫn chưa có đáp ứng.
Sài Ngọc Sơn thiên phú trên phương diện luyện dược rất tốt nhưng nhân phẩm thì có rất nhiều vấn đề,Thẩm Thiên Sơn không muốn con gái mình phải trải qua những ngày cuối cùng không được vui.
Biết được tin tức, Sài công tử nhanh chóng ra gặp mặt cùng Tần Dương.
Nhìn thấy Tần Dương trẻ tuổi như vậy Sài Ngọc Sơn lập tức lộ ra vẻ kinh thường. Một tên mười lăm mười sáu tuổi tiểu tử chưa ráo máu đầu mà lại lớn lối như vậy!
- Tự giới thiệu ta là Sài Ngọc Sơn,sư tôn của ta là một tam tinh luyện dược sư. Năm nay mới 20 tuổi đã trở thành nhất tinh luyện dược sư!
- Từ ba tuổi bản công tử đã bắt đầu tiếp xúc với dược thảo, sáu tuổi có thể phân biệt hơn ngàn loại dược thảo.Mười tuổi đã học thuộc hơn trăm loại đan phương.Tới mười ba tuổi đã bắt đầu luyện dược, tới năm ngoái cuối cùng đã trở thành nhất tinh luyện dược sư.
“Không biết ngươi là mấy tinh luyện dược sư? Sư phụ của ngươi là vị nào?” – Sài Ngọc Sơn chắp hai tay sau lung khoe khoang bản thân một lèo,hắn rất tự tin vào bản thân nên ăn nói chẳng thèm kiêng nể gì cả.
Tần Dương vẫn không đáp lời.
Thấy Tần Dương im lặng, Sài Ngọc Sơn nghĩ rằng tiểu tử này đã sợ phát ngốc nên khí thế càng tăng lên như muốn lấn áp hoàn toàn Tần Dương !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.