Thấy dáng vẻ đau lòng như muốn chết của Ngu Đình, tất nhiên Tần Sinh cũng vô cùng xót xa, đôi lông mày anh cũng thoáng nhíu lại.
Khi anh đút tay vào túi áo, sờ tới một chiếc thẻ ngân hàng mà chắc gần 95% dân số không thể nào hiểu được thì Lâm Nhất Thần với vẻ kiêu ngạo cực kỳ tự tin như muốn chèn ép người khác đã bước đến.
“Không phải chỉ là một triệu hơn thôi à? Quẹt thẻ!”
Lâm Nhất Thần nói rất nhẹ nhàng, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen bóng rồi đưa cho người kia.
“Sau này các ông không được tới gây rắc rối cho Ngu Đình nữa. Chiếc thẻ VIP hạng vàng này cứ để ở chỗ các ông, mỗi tháng trừ đi một triệu ba trăm ba mươi ngàn tệ từ trong thẻ này là được”, gã nghiêm mặt.
“Sao cơ?”
Ai nấy nghe xong câu này mà không khỏi kinh ngạc như gặp đả kích nặng nề về tinh thần, cơ thể không khỏi run lên.
Đôi mắt của bố Ngu trợn tròn như chuông đồng, chậm rãi bước tới, quay người, đối diện với Lâm Nhất Thần mà hô lên: “Cậu Lâm, ý của cậu là cậu trả hết khoản nợ hơn tám mươi triệu thay Ngu Đình ư?”
“Đúng vậy. Tôi thay cô ấy trả hết!”
Lâm Nhất Thần gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó liếc mắt nhìn Ngu Đình.
“Không cần anh trả thay tôi!”
Tuy trong lòng thấy cảm kích, nhưng Ngu Đình vẫn không muốn chấp nhận.
Thế nhưng, sắc mặt của cô đã dịu đi rất nhiều khi đối diện với Lâm Nhất Thần, giọng điệu nói chuyện cũng không còn quá quyết liệt.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-kim-vuong-bai/1103205/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.