Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen thẳng thớm phối với chiếc quần tây đen, thân hình cao gầy giống như đi tới từ chân trời thẳng tắp, ngay cả trời đất đều mất sắc.
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, cười tít mắt chạy ra bụi hoa, váy áo tung bay nhiễm chút sắc tím nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời càng thêm mông lung.
“Mệt không?”
Mạc Tiểu Bắc chạy đến bên cạnh anh, chắp tay sau lưng nhìn ra phía sau anh, không thấy hành lý, kinh ngạc hỏi: “Sao anh không mang theo hành lý?”
Thiên Vũ Vũ Thần nhàn nhạt liếc cô một cái không nói gì, tự nhiên dắt tay cô qua, hỏi: “Ở có quen không?”
Mạc Tiểu Bắc nhìn tay bị nắm, cẩn thận kéo ra, nhưng anh không biết, cúi đầu nhướng mày nhìn cô, lại hỏi một câu: “Sao thế, không quen?”
Mạc Tiểu Bắc nhíu mày rầu rĩ trả lời: “Quen a.”
Anh gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Mạc Tiểu Bắc không được tự nhiên lại kéo ra, giương mắt nhìn thấy anh không chút biểu tình đi về trước, đành hừ hừ đi theo.
Mấy ngày này đơn giản giống như nghỉ phép.
Ở cửa khách sạn gặp được đồng bào quen biết, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, thân thiết thấp giọng nói giỡn, nhìn thấy Thiên Vũ Vũ Thần bên người Mạc Tiểu Bắc, nháy mắt với cô: “Bạn trai đến rồi?”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, vội vàng dùng lực kéo tay mình, vừa kéo vừa giải thích: “Không phải…”
Ở trong mắt phụ nữ, hành động của Mạc Tiểu Bắc là giấu đầu lòi đuôi, lôi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546770/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.