Thiên Vũ Vũ Thần đứng dậy đi qua, ánh đèn mờ ảo rắc lên thân hình cao lớn của anh từng vòng sáng mượt mà.
Anh cúi người, trịnh trọng nắm lấy bờ vai cô: “Tiểu Bắc, nghe tôi nói, kích động không giải quyết được việc gì, em ra mặt chỉ làm sự việc càng thêm phức tạp, tin tôi, hử?”
Môi nhếch lên nhưng cô vẫn gật đầu.
Cảm thấy có anh ở bên cạnh sẽ cực kỳ an tâm, kiên định như thế giống như chuyến tàu tìm tới cảng.
Thiên Vũ Vũ Thần tương đối hài lòng với biểu hiện của cô, khẽ gật đầu, rồi lại đột nhiên lạnh mặt, xoay người lại cầm lấy cây thước gỗ trên bàn, lạnh nhạt nói: “Hiện tại nên nói những chuyện khác rồi.”
Mạc Tiểu Bắc nhanh chóng lui về sau, trừng mắt nhìn cây thước trong tay anh, lắp bắp cười gượng: “Đó không phải là cây thước trong truyền thuyết chứ.”
Anh lạnh mặt nhíu mày.
Không dám cự tuyệt, oan ức khiếu nại: “Tôi không phải cố ý, lúc ấy ở cửa chờ anh, kết quả lại gặp Trì Mạch kia.”
Sắc mặt Thiên Vũ Vũ Thần nhất thời đen thui, nguy hiểm mở miệng: “Nếu lúc đó em không muốn, chẳng lẽ anh ta buộc em lên xe sao?”
Mạc Tiểu Bắc cúi đầu ủy khuất than thở: “Thì cũng gần như vậy.”
Anh nhướng cao mày, túm tay cô qua, giơ cao thước.
Mạc Tiểu Bắc nhịn không được rụt đầu lại, cây thước kia nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay, mềm nhẹ giống như lông chim rơi vào lòng bàn tay.
Cô nhịn không được bật cười, liếc thấy ánh mắt anh nhìn qua, lập tức ngưng cười.
Anh xoay mặt cô vô tường, Mạc Tiểu Bắc nhìn vách tường kia kháng nghị, giọng nói anh lạnh nhạt đoán không ra cảm xúc: “Chưa từng nghe qua úp mặt vô tường hối lỗi sao?”
Mạc Tiểu Bắc không khỏi tức giận trừng mắt
Thiên Vũ Vũ Thần cũng nhìn cô, xoay người đi tới ban công, gọi mấy cú điện thoại phân phó mọi việc xong, lúc này mới trở vào phòng khách.
Ánh đèn trong phòng khách mờ nhạt, nghiêng nghiêng chiếu trên thân thể mảnh mai của Mạc Tiểu Bắc tạo thành bóng mờ trên đất. Cô cũng không có nghe lời như anh nghĩ vậy, toàn bộ thân thể đều nằm sấp ở trên tường, cánh tay đặt dưới mặt, cơ thể và bức tường phía trước tạo thành một tam giác vuông, xem ra, hình như đang ngủ.
Thiên Vũ Vũ Thần thấy buồn cười, ôm cánh tay hứng thú nhìn, mãi đến khi cô phát hiện, theo bản năng quay đầu lại, chột dạ cười gượng, anh mới nói: “Tôi bảo Tiểu Lý đặt vé đi Hokkaido, em cũng sắp nghỉ rồi, coi như đi tới đó giải sầu, đến nơi sẽ có nhân viên tiếp em.”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ: “Như vậy được không, giống rùa đen rút đầu?”
Thiên Vũ Vũ Thần nhíu mày nhìn cô, cô lúc này mới cười tít mắt mở miệng: “Không phải không tin anh, nhưng anh bảo tôi một mình đi Nhật à!”
Anh khẽ gật đầu, lơ đễnh nói: “Em đã lớn rồi, không phải con nít nữa.”
Mạc Tiểu Bắc có chút tức giận, lần đầu tiên tự mình xuất ngoại đương nhiên có chút không yên tâm, anh nói như vậy rõ ràng là kích thích cô, cô cũng mắc mưu, mở to hai mắt: “Đi thì đi, có gì ghê gớm đâu. Có điều tới đó làm gì?”
Sắc mặt anh có chút mất tự nhiên, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ngâm suối nước nóng rất tốt cho sức khỏe.”
Mạc Tiểu Bắc hừ hừ cũng không nói gì thêm, quay đầu bỏ đi lại lộn ngược trở lại, hưng phấn mở miệng: “Tôi có thể đi cùng Tiểu Nam không?”
Sắc mặt Thiên Vũ Vũ Thần đột nhiên có chút âm trầm, liếc nhìn cô một cái mới hờ hững nói: “Tôi đã thay người nhà em mua vé máy bay đi Hải Nam rồi.”
Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, quái dị liếc anh một cái, lúc này mới không nói gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Tiểu Bắc liền kéo theo va ly đi Nhật, Thiên Vũ Vũ Thần ra mặt giải quyết việc kia, vừa tạo áp lực cho truyền thông, vừa không mặn không nhạt giải thích, mới khiến sự việc không giải quyết được đi qua.
Trái lại Phương Sắc một đêm thành danh, lại một đêm chìm nghỉm, tốc độ nhanh tới kinh người.
Mùa hè ở Hokkaido cực kỳ mát mẻ, gió nhẹ thổi lướt qua tóc, sau đó là biển hoa, lướt qua mùi thơm ngát, biến mất nơi chân trời xanh thẳm.
Chỗ Mạc Tiểu Bắc ở phía trước cửa sổ trồng một mảng hoa oải hương lớn, mang theo màu tím lãng mạn nhẹ lắc lư trong gió, dưới bối cảnh trời xanh mây trắng, gió thổi ảnh động, hương thơm vô cùng. Đến chạng vạng tối, ngay cả đám mây ở nơi xa xa cũng nhiễm loại màu sắc lãng mạn này, vào lúc này, Mạc Tiểu Bắc thường sẽ nằm úp sấp ở trên đất ôm thú bông vừa mua gọi điện thoại cho cha mẹ ở Hải Nam, hưng phấn mô tả cảnh sắc trước mắt.
Ở nơi đó gặp người phần lớn đều nói tiếng Nhật, Mạc Tiểu Bắc xem Anime cũng chỉ có thể nói ‘Xin chào’, ‘Cảm ơn’, chỉ đành ở lỳ trong phòng.
Khách sạn ở đây có rất nhiều khách du lịch đến ở, trong đó không thiếu người trong nước. Người vốn là như vậy, ở trong nước không thấy gì cả, xuất ngoại gặp được lại cảm thấy vô cùng thân thiết, quả thực có cảm giác ‘đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng’.
Thế nhưng người ta đều có đôi có cặp, Mạc Tiểu Bắc không khỏi có chút cô độc, cho nên lúc Thiên Vũ Vũ Thần gọi điện qua nói một lát sẽ đến, Mạc Tiểu Bắc vui mừng muốn nhảy dựng lên.
Ngày đó Thiên Vũ Vũ Thần đến, Mạc Tiểu Bắc đang mặc váy trắng đứng trong biển hoa nhìn ra xa, nơi xa là màu tím mênh mông vô bờ, váy áo tung bay, tóc đen bay theo gió, làn da trắng nõn. Cô gái cười hi hi ngoái đầu nhìn lại. Một khắc kia, Thiên Vũ Vũ Thần rõ ràng nghe được trái tim mình đập mạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]