Đêm đó cô nhận được điện thoại của Hạ Lạc.
Ban đêm yên tĩnh mang theo cô đơn khiến người tuyệt vọng, giọng nói bên đầu kia điện thoại có phần khàn khàn, theo ánh đêm sa sút truyền tới. Anh nói: “Tiểu Bắc, thực xin lỗi, tớ không nên bức cậu. Cậu yên tâm, từ nay về sau, tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
Lời nói xong là trống vắng vô tận.
Mạc Tiểu Bắc rốt cuộc mở miệng, cô nói: “Hạ Lạc, tớ chưa bao giờ trách cậu.”
Đầu kia truyền đến tiếng cười cô đơn: “Tớ biết…”
Mạc Tiểu Bắc lại nói: “Hạ Lạc, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Anh sửng sốt, sau một lúc lâu mới hàm hồ đáp phải, sau đó ngửa đầu nhìn ngôi sao ngoài cửa sổ, cười rộ lên. Đã từng, anh cũng từng nói, không làm được người yêu có thể làm bạn bè, thế nhưng lại không biết, hoá ra lại khó như thế…
Cuộc sống Mạc Tiểu Bắc bỗng trở nên kỳ diệu.
Buổi sáng, Thiên Vũ Vũ Thần cực kỳ kiên nhẫn cùng cô ăn sáng, ôn hoà hỏi thăm bệnh tình, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được quan tâm trong giọng nói của anh. Loại thăm hỏi ân cần không bình thường này làm cho Mạc Tiểu Bắc không nhịn được thầm run lên, âm thầm đếm đầu ngón tay nhớ tới từng chuyện từng chuyện, có phải cô làm sai chỗ nào rồi không.
Đây chính là viên đạn bọc đường a, không thể nào qua loa.
Tay cầm đũa của Thiên Vũ Vũ Thần đột nhiên ngưng giữa không trung, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546760/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.