Chương trước
Chương sau
Đêm đó cô nhận được điện thoại của Hạ Lạc.

Ban đêm yên tĩnh mang theo cô đơn khiến người tuyệt vọng, giọng nói bên đầu kia điện thoại có phần khàn khàn, theo ánh đêm sa sút truyền tới. Anh nói: “Tiểu Bắc, thực xin lỗi, tớ không nên bức cậu. Cậu yên tâm, từ nay về sau, tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa.”

Lời nói xong là trống vắng vô tận.

Mạc Tiểu Bắc rốt cuộc mở miệng, cô nói: “Hạ Lạc, tớ chưa bao giờ trách cậu.”

Đầu kia truyền đến tiếng cười cô đơn: “Tớ biết…”

Mạc Tiểu Bắc lại nói: “Hạ Lạc, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Anh sửng sốt, sau một lúc lâu mới hàm hồ đáp phải, sau đó ngửa đầu nhìn ngôi sao ngoài cửa sổ, cười rộ lên. Đã từng, anh cũng từng nói, không làm được người yêu có thể làm bạn bè, thế nhưng lại không biết, hoá ra lại khó như thế…

Cuộc sống Mạc Tiểu Bắc bỗng trở nên kỳ diệu.

Buổi sáng, Thiên Vũ Vũ Thần cực kỳ kiên nhẫn cùng cô ăn sáng, ôn hoà hỏi thăm bệnh tình, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được quan tâm trong giọng nói của anh. Loại thăm hỏi ân cần không bình thường này làm cho Mạc Tiểu Bắc không nhịn được thầm run lên, âm thầm đếm đầu ngón tay nhớ tới từng chuyện từng chuyện, có phải cô làm sai chỗ nào rồi không.

Đây chính là viên đạn bọc đường a, không thể nào qua loa.


Tay cầm đũa của Thiên Vũ Vũ Thần đột nhiên ngưng giữa không trung, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô, giống như mang theo tức giận mơ hồ, lại làm như bất đắc dĩ cùng đau khổ, phức tạp đan xen, giống như dây thừng bị vặn trói chặt lấy cô.

Mạc Tiểu Bắc càng thêm đứng ngồi không yên, bối rối buông đũa xuống, lấy túi xách vội vã mở cửa xuống lầu: “Tôi ăn no rồi.”

Thời tiết ngày một nóng nực, ve sầu trên nhành cây không ngừng kêu, ánh mặt trời cực nóng phảng phất muốn nướng chín đất đai.

Mạc Tiểu Bắc cảm thấy bản thân cực kỳ giống bánh bao hấp lồng, bị chưng thành nhân bánh. Năm đó một nhóm Đường Tăng chẳng phải bị chưng qua sao, đại để chính là cảm giác này. Cô làm Ngộ Không không được vậy có thể làm hoà thượng Sa Tăng không, mà Đường Tăng là ai, Trư Bát Giới lại là ai?

Suy nghĩ vẩn vơ không đâu, quần áo sau lưng đã bị ướt, ngây ngấy dính ở trên người, giống như có rất nhiều con kiến bò trên người, cực kỳ khó chịu. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, lúc này cô mới biết được bản thân nhớ điều hoà trong phòng học biết bao nhiêu.


Phía sau vang lên một trận tiếng kèn xe, phát hiện mình cản đường, vội vàng bước sang bên vài bước. Tiếng kèn kia vẫn vang lên không ngừng như cũ. Mạc Tiểu Bắc có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, vừa khéo gặp được thư ký Lý ngồi trên ghế lái phụ gần như cười nịnh nọt, có chút kinh ngạc, xe đã ngừng trước mặt cô.

Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thiên Vũ Vũ Thần, ánh mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt thâm thuý của anh ẩn giấu trong bóng tối, chỉ nhìn thấy hình dáng chiếc mũi thẳng hoàn mỹ cùng bờ môi mỏng nhạt. Vầng sáng cực nóng tạo thành một ánh sáng mỏng nhạt trên mặt anh, trong suốt đến cơ hồ có thể nhìn thấy làn da không chút tỳ vết.

Mạc Tiểu Bắc nghĩ vớ vẩn, nếu làn da trên gương mặt này bị phơi nắng lốm đốm chỗ sẽ thành bộ dạng gì.

Thiên Vũ Vũ Thần đã có chút không kiên nhẫn, hơi nhíu mày, trong giọng nói lạnh lùng gần như mang theo bất đắc dĩ, nói: “Thích bị phơi nắng sao, lên xe!”

“Ừm.”

Mạc Tiểu Bắc hơi chút áy náy, chột dạ cười, nghe lời ngoan ngoãn lên xe.

Nhiệt độ thích hợp trên xe nhất thời làm cô mát mẻ rất nhiều, trên trán vẫn lưu lại giọt mồ hôi sáng long lanh, giống như trân châu treo trên trán, như giọt sương sáng sớm chưa rút đi, oánh nhuận sáng long lanh, bướng bỉnh chuyển động giữa lá sen.


Thiên Vũ Vũ Thần hơi nghiêng đầu nhìn qua, trong lòng vừa động, nhưng kìm lòng không đậu lấy khăn tay ra lau cho cô.

Mạc Tiểu Bắc theo trực giác tính né tránh, lại thấy anh cau mày mệnh lệnh: “Đừng nhúc nhích.”

Trong giọng nói mang theo bá bạo không thể cự tuyệt, Mạc Tiểu Bắc quả thật không dám động đậy.

Hơi lạnh len từng trận, đường nét thâm thuý của anh gần trong gang tấc, có thể rõ ràng cảm nhận được hô hấp của đôi bên. Mạc Tiểu Bắc không dám thở mạnh, ngu ngơ nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ mềm nhẹ tới lui trên trán rồi đi tới hàng lông mày, sau đó bình tĩnh rơi vào hốc mắt, chạm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm âm u giống như vực sâu vạn trượng, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi vào đó.

Có thể là chung quanh quá yên tĩnh, chợt cảm thấy không khí giữa hai người đột nhiên ấm lên, khô nóng vô cùng, trong cổ họng của anh khẽ động, lại duỗi tay vịn chặt lưng ghế dựa sau đầu cô, vây cô trong không gian nhỏ hẹp của khuỷu tay, môi mỏng nhạt mím thành một đường, hơi nóng nuốt nhả trên làn da, lướt qua một mảnh ấm nóng. Giống như bị mê hoặc, cô trừng to mắt nhìn đôi môi kia, lại chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng chợt loé lên sau lưng anh, rắc lên vầng sáng nhạt trên đường nét tuyệt đẹp của anh.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ mông lung nóng rực.

Xe đột ngột dừng lại.

Thân thể hai người lắc lư, Mạc Tiểu Bắc dĩ nhiên hoàn hồn, với tốc độ nhanh đến ngay cả chính cô cũng không phát giác rời khỏi khuỷu tay anh, dựa sát vào một bên cửa kính xe, quay đầu nghi hoặc khó hiểu nhìn anh.

Thiên Vũ Vũ Thần ảo não hạ lưng xuống ghế, lạnh lùng nhìn hai người ngồi ở phía trước, hai người nhất thời đổ mồ hôi ròng ròng. Thư ký Lý vội vàng nhận lỗi thông qua kính phản chiếu, nháy mắt ra hiệu. Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy, cực kỳ buồn cười.

Không thể che giấu đã cười thành tiếng, Thiên Vũ Vũ Thần ngẩng đầu nhìn, cô vội vàng ngừng lại.

Trong lòng lướt mạnh qua một tia bất đắc dĩ cùng phiền muộn, như dây mây mọc lan tràn, nhanh chóng bò đầy trái tim, siết chặt đến cơ hồ hít thở không thông, bàn tay thon dài không khỏi nắm chặt da trên ghế, đốt ngón tay trở nên trắng xanh, nhìn về phía thư ký Lý, thản nhiên nói: “Sao lại thế này?”

Thư ký Lý vội nói: “Hình như phía trước xảy ra tai nạn xe, đường bị tắc, phải đợi một lúc.”


Mạc Tiểu Bắc bắt đầu khẩn trương nhìn đồng hồ. Thiên Vũ Vũ Thần liếc mắt nhìn cô một cái, cau mày nói: “Vòng qua đi.”

“Tổng giám đốc, không được a, đường gần nhất cũng mất 15 phút.” Thư ký Lý còn chưa nói chuyện, tài xế cầm tay lái nhanh chóng nói.

Nhưng mà cách giờ học còn có 10 phút, Mạc Tiểu Bắc cười tít mắt đề nghị: “Chú ơi, dừng xe ven đường đi, tôi đi bộ qua còn kịp.”

“…”

Tài xế không biết thế nào nhìn Thiên Vũ Vũ Thần.

Có lẽ vì không muốn cùng anh ngồi trong một chiếc xe chăng? Anh nhíu mày nhìn qua, trong mắt sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt, lại chung quy hoá thành bình tĩnh, quay đầu lại, gật đầu với tài xế.

Ánh mắt sắc bén như vậy giống như có thế vứt bỏ vợ mình, một lần dứt khoát.

Người có kinh nghiệm thương trường quá dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác, nhưng cũng trả giá thật nhiều cho kết quả này, tựa như anh, biết rõ rành rành lại còn rộng lượng thả cô đi.

Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy ánh mắt Thiên Vũ Vũ Thần cực kỳ đáng sợ, đợi xe ngừng ven đường, nói một tiếng tạm biệt, sau đó nhanh chóng xuống xe, biến mất trong đám người hỗn loạn. Quay đầu lại, chiếc xe dễ nhìn thấy kia phát ra ánh sáng tuyệt đẹp lóe lên trên đường.

Mạc Tiểu Bắc đột nhiên nghĩ, có lẽ cô là Tôn Ngộ Không, còn anh chính là Phật Như Lai đè cô dưới núi Ngũ Hành a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.