Trong bệnh viện khắp nơi đều có mùi thuốc sát trùng, sơn trên tường có chỗ bị tróc ra, loang lỗ, thanh lãnh mà trống trải.
Trên hành lang dài trống không, hỏi được số phòng mới hít vào một hơi đi vào, ba Mạc mẹ Mạc đứng ở một bên, thấy anh ướt sũng đi tới đều không khỏi sửng sốt.
Thiên tổng khí phách cũng có thời điểm chật vật như vậy.
Mạc Tiểu Bắc nằm trên giường bệnh, sắc mặt thê thảm như tờ giấy, tinh thần cũng coi như tốt, trừng mắt nhìn thẳng anh như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Có điều không ai dám hỏi anh làm sao lại thành bộ dạng như vậy.
Ba Mạc vội vàng đi qua gọi: “Vũ Thần lại đây ngồi đi.”
Thiên Vũ Vũ Thần trưng một khuôn mặt thúi nhìn thẳng về phía Mạc Tiểu Bắc, ánh mắt thâm thuý dậy sóng mãnh liệt, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy. Mạc Tiểu Bắc cả kinh khẩn trương kéo chăn, anh lúc này mới quay đầu, sau một lúc lâu mới nhớ tới trả lời ba Mạc: “Phải rồi, làm sao lại vào loại bệnh viện này?”
“Đây là bệnh viện gần nhất, lúc ấy quýnh lên cũng đành phải vậy. Đúng rồi, người gây tai nạn vẫn ở bên ngoài, bác đi nói chuyện với họ, các con tâm sự đi.” Nói xong bước đi ra ngoài, mẹ Mạc cũng lấy cớ đi ra ngoài.
Không khí trong phòng bệnh ngưng trệ.
Trên người anh ướt đẫm, tiện tay gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát thư ký Lý liền mang theo một bộ tây trang vội vã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546759/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.