“Hạ Lạc, cậu ấy đánh tớ!” Phương Sắc điềm đạm đáng yêu lên án, bộ dáng tủi thân, cắn môi, cánh môi như nhếch lên cười.
Hạ Lạc lạnh lùng nhìn cô một cái, một câu cũng không nói, nhìn thoáng qua phương hướng Mạc Tiểu Bắc rời đi, chần chờ đuổi theo.
Mỹ nhân kế của Phương Sắc thất bại, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện lên oán hận cáu gắt, chà chà chân, hổn hển gọi tên anh: “Hạ Lạc!” Thấy anh cũng không quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng, đành phải lí nhí trở về chỗ ngồi.
Chỉ là, gút mắt của các cô tựa hồ càng ngày càng khó giải quyết rồi.
Lang thang thẫn thờ đi lại trên đường cái.
Trong mắt tràn đầy hình ảnh của đám người xa lạ, các loại nhà lầu, làn khói xám xe phun ra, cùng những bóng dáng không rõ ràng, xếp tầng tầng lớp lớp, mơ hồ như hình vẽ phác họa.
Bên tai là tiếng còi xe đinh đinh ồn ào.
Cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trống không, trời âm u vô cùng, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ mưa.
Đó là chuyện cách đây rất lâu, khi đó, cô còn chưa cầm bút vẽ, chỉ ngẩng mặt nâng má nhìn anh vẽ tranh. Cô còn nhớ rõ ngày hoàng hôn kia, ánh sáng màu da cam phủ lên vẻ mặt chuyên chú của anh một tầng ánh sáng vàng, trên sợi tóc mềm mại của anh mặt trời chiếu qua giống như phát sáng vậy, áo sơ mi trắng cũng nhiễm ánh tà dương, trên vải vẽ tranh sơn dầu, một cô gái mặc áo trắng tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546757/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.