Lờ mờ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Anh trừng mắt nhìn, làm như không tin, đáy mắt cũng bị sự ảm đạm che đậy, nửa đùa nói: “Tớ nghe đám bạn thân nói, lúc các nữ sinh cự tuyệt đều nói câu này. Mạc Tiểu Bắc, cậu có thể đổi mới một chút hay không.”
Mạc Tiểu Bắc cắn môi, nhẹ nhàng lui về sau một bước, cúi đầu miễn cưỡng cười nói: “Hạ Lạc, vẫn là cám ơn cậu.”
Hạ Lạc nhất thời không cách nào tiếp tục ngụy trang nữa, đột nhiên cảm thấy vị trí nơi ngực kia đau vô cùng, giống như bị một tảng đá lớn đè lên người, cơ hồ không thở được.
Cực lực nhếch môi cười, vẫn không cam lòng: “Tiểu Bắc, cho tớ một cơ hội.”
Mạc Tiểu Bắc cắn môi lắc đầu: “Thực xin lỗi.”
Khuôn mặt trẻ tuổi rốt cục dâng lên bi thương ảm đạm, anh hít mạnh vào một hơi, thâm sâu liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nở nụ cười. Trong bóng đêm, ánh mắt sáng tỏ không để ý bị nhòe đi.
Anh nói: “Tiểu Bắc, tớ sẽ không buông tay.”
Mỉm cười lui về sau, sau đó xoay người, quyết tuyệt mà kiên định, giống như cơn gió bay vào trong bóng đêm nồng đậm, hình ảnh soái ca lướt qua ánh sáng trăng nhàn nhạt.
Tuổi thanh xuân đơn giản như vậy, yêu là yêu, không cần suy xét nhiều thứ.
Mạc Tiểu Bắc ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, đứng ở ngoài cửa một hồi, lúc này mới vào phòng.
Ban đêm xảy ra nhiều chuyện, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546756/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.