Trong lòng nhảy dựng lên, vui mừng cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy hai chữ ‘Hạ Lạc’ chớp động trên màn hình thì mới nặng nề trầm xuống.
Thất vọng não nề.
Giữ vững tinh thần nhận điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hạ Lạc ở đầu bên kia điện thoại hớn hở vang lên.
“Hi, Tiểu Bắc, Chủ Nhật thế nào?”
“À, không tồi, có việc gì thế?”
Tựa hồ nghe thấy giọng nói của cô có phần ỉu xìu, trong giọng nói Hạ Lạc mang theo lo lắng không chút nào che giấu, “Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?”
“À, không phải…” Mạc Tiểu Bắc đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Hạ Lạc sa sút mà tự giễu: “Tiểu Bắc, cậu cho rằng tớ nói đùa với cậu đúng không?”
“Chuyện… chuyện gì?”
“Tiểu Bắc, lớn như vậy, tớ chưa từng nghiêm túc như thế.” Anh cười đến vô lực.
Mạc Tiểu Bắc chần chờ kề sát vào điện thoại, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Hạ Lạc…. Tớ không rõ cậu đang nói gì?”
Đầu bên kia lại là một sự im lặng.
Mạc Tiểu Bắc mơ hồ có chút sốt ruột, thăm dò hỏi: “Alo, Hạ Lạc?”
“Tớ đây.” Anh thở dài, giọng nói ảo não giống như bị bóp nghẹn. “Mạc Tiểu Bắc, cậu sao lại có thể không nhạy bén như vậy chứ?”
Mạc Tiểu Bắc càng nghe càng giống như lọt vào trong sương mù.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Mạc: “Tiểu Bắc, xong chưa?”
Cô che điện thoại lại, quay đầu, dán vào ván cửa nói: “Tới đây.” Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546750/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.