Trong lòng nhảy dựng lên, vui mừng cầm lấy điện thoại, lúc nhìn thấy hai chữ ‘Hạ Lạc’ chớp động trên màn hình thì mới nặng nề trầm xuống.
Thất vọng não nề.
Giữ vững tinh thần nhận điện thoại, giọng nói vui vẻ của Hạ Lạc ở đầu bên kia điện thoại hớn hở vang lên.
“Hi, Tiểu Bắc, Chủ Nhật thế nào?”
“À, không tồi, có việc gì thế?”
Tựa hồ nghe thấy giọng nói của cô có phần ỉu xìu, trong giọng nói Hạ Lạc mang theo lo lắng không chút nào che giấu, “Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?”
“À, không phải…” Mạc Tiểu Bắc đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Hạ Lạc sa sút mà tự giễu: “Tiểu Bắc, cậu cho rằng tớ nói đùa với cậu đúng không?”
“Chuyện… chuyện gì?”
“Tiểu Bắc, lớn như vậy, tớ chưa từng nghiêm túc như thế.” Anh cười đến vô lực.
Mạc Tiểu Bắc chần chờ kề sát vào điện thoại, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Hạ Lạc…. Tớ không rõ cậu đang nói gì?”
Đầu bên kia lại là một sự im lặng.
Mạc Tiểu Bắc mơ hồ có chút sốt ruột, thăm dò hỏi: “Alo, Hạ Lạc?”
“Tớ đây.” Anh thở dài, giọng nói ảo não giống như bị bóp nghẹn. “Mạc Tiểu Bắc, cậu sao lại có thể không nhạy bén như vậy chứ?”
Mạc Tiểu Bắc càng nghe càng giống như lọt vào trong sương mù.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ Mạc: “Tiểu Bắc, xong chưa?”
Cô che điện thoại lại, quay đầu, dán vào ván cửa nói: “Tới đây.” Sau đó bối rối nói với Hạ Lạc: “Hạ Lạc, tớ còn có việc, chút nữa nói tiếp nhé.”
Không đợi anh trả lời, cô đã cúp điện thoại.
Mở cửa ra ngoài, đã thấy trên bàn cơm bày đầy đủ đồ ăn, cá sốt cà, canh thịt hầm, thịt hấp cách thủy, táo đỏ ngân nhĩ, còn có món sở trường thịt xào chua ngọt của mẹ Mạc, thêm rau canh thanh đạm, có thể nói là đại tiệc phong phú, huống chi lại còn cố ý gói sủi cảo, giống như ăn tết vậy.
Trong lòng Mạc Tiểu Bắc tràn đầy cảm giác tội lỗi nặng nề.
Mẹ Mạc cởi tạp dề, trên người mặc một bộ đồ có chút trang trọng, lại còn trang điểm nhẹ, thấy Mạc Tiểu Bắc đứng ở chỗ đó, mở miệng hỏi: “Hỏi chưa, khi nào thì đến?”
Mạc Tiểu Bắc cứng đầu ngập ngừng: “Mẹ, cần gì phải làm hoành tráng như vậy?”
Mẹ Mạc dịu dàng cười rộ lên: “Đứa ngốc này, ba mẹ con không phải người không hiểu chuyện. Nói ra, đối với nhà Thiên Vũ bọn họ, chúng ta coi như là trèo cao, khó có được Vũ Thần không ngại. Nếu ba mẹ gặp mặt lại còn keo kiệt như vậy, mặt của con để chỗ nào?”
Nói đến cùng, lại vẫn là vì cô.
Sóng mũi Mạc Tiểu Bắc cay cay, cắn môi liếc một vòng thức ăn trên bàn, cẩn thận đề nghị: “Mẹ, nếu không chúng ta ăn trước đi, anh ấy nói không chừng… sẽ tới trễ a.”
“Nói con là con nít đúng là con nít mà!” Mẹ Mạc khẽ cáu: “Nào có chuyện khách chưa tới, chủ nhà đã ăn trước.”
Nhưng mà… hôm nay anh căn bản sẽ không tới.
Mạc Tiểu Bắc nói thầm trong lòng.
Ngồi ở trên ghế sofa, Mạc Tiểu Nam đã la hét kêu đói bụng. Đặt mông ngồi vào trước bàn đồ ăn, cầm lấy chiếc đũa, có chút dỗi: “Chết đói.”
“Aiz!” Ba Mạc nhanh tay lẹ mắt gõ tay cô, trừng mắt nhìn cô: “Con nhóc thối, không giáo dưỡng.”
Mạc Tiểu Nam lưu loát phản bác: “Không giáo dưỡng cũng là trách ba.”
Ba Mạc chán nản.
Mẹ Mạc hết cách nhìn qua hai cha con, cười lắc đầu, vỗ lưng ba Mạc một cái: “Vũ Thần phỏng chừng cũng sắp đến, ông nhanh đi thay bộ đồ bình thường chút, mặc đồ tây có chút hơi trịnh trọng quá.”
Ba Mạc cười ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Mạc Tiểu Bắc không tính giấu diếm nữa, kìm lòng không đậu gọi ba Mạc lại: “Ba, không cần thay, anh ấy căn bản sẽ không tới.”
Trong nháy mắt, không khí giống như yên lặng, ba người quay đầu nhìn Mạc Tiểu Bắc, tựa hồ không rõ sao lại thế này.
Mạc Tiểu Bắc bất an cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Ba mẹ, con căn bản không có nói cho anh ấy.”
Mẹ Mạc khó hiểu nhìn cô, lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, miệng không biết nói gì, thật lâu sau mới thở dài, ngồi vào sofa trên phòng khách.
Ba Mạc nặng nề khẽ hừ, nhưng lại thở dài một tiếng, đẩy cửa ra đi vào phòng ngủ.
Mạc Tiểu Nam ngại ngùng nắm tóc, cười khan nói: “Không nói thì không nói, hiện tại có thể ăn cơm rồi.”
Mạc Tiểu Bắc chỉ ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như đứa nhỏ phạm lỗi.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên, mấy người đều đã không có tâm tình đi mở cửa, Mạc Tiểu Nam nhếch miệng nở nụ cười, bỏ đũa xuống chạy tới. Một hồi liền vang lên giọng hét chói tai của Mạc Tiểu Nam: “Wow, đại soái ca, anh tìm ai?”
Giọng nói từ tính trầm thấp vang lên không nhanh không chậm ngoài cửa: “Tôi tìm Mạc Tiểu Bắc.”
Mạc Tiểu Nam cười đến quỷ quyệt: “Chính là tôi, có việc gì anh cứ nói.”
Sau lại không có tiếng động gì, người một nhà nghe tiếng chạy ra, chỉ thấy Thiên Vũ Vũ Thần toàn thân mặc áo gió màu đen đứng ở cửa, hai tay đút vào trong túi quần, khẽ cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Nam. Ngọn đèn trong phòng chiếu ra, chiếu lên trên mặt anh, khắc hoạ rõ ràng đường nét trên mặt anh. Thân hình thẳng dài quét xuống mặt đất, tạo thành một cái bóng thật dài.
Phía sau lưng anh là thư ký Lý xách theo rất nhiều túi hàng trong tay.
Ba Mạc lập tức vượt qua cười rộ lên: “Vũ Thần à, con đã đến rồi.”
Thiên Vũ Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy đảo qua Mạc Tiểu Bắc đi theo đứng ở sau lưng ba Mạc, lúc này mới nhìn về phía ba Mạc cùng mẹ Mạc, lễ phép cười: “Bác trai, bác gái.”
Mẹ Mạc vội vàng tới nghênh đón: “Mau vào, đang chờ con đó.”
Thiên Vũ Vũ Thần gật gật đầu, lúc này mới vào nhà. Nhìn Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc nhìn anh, tự nhiên ôm vai cô, cúi đầu cười đến trầm thấp dịu dàng: “Thế nào, vẫn còn đang giận anh?”
Mạc Tiểu Bắc không tự giác rùng mình một cái, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt thâm thúy không phải dịu dàng mà là một loại tức giận thâm trầm như đại dương.
Không rõ anh vì sao lại tức giận như vậy.
Anh lại buông lỏng cô ra, tặng quà cáp cho mọi người trong nhà của cô. Mẹ Mạc là một chiếc áo khoác lông chồn có tiếng, ba Mạc là một chai rượu đỏ loại tốt nhất, Mạc Tiểu Nam là một chiếc xe thể thao BMW.
Quà cáp quý trọng như vậy khiến cho Mạc Tiểu Bắc một trận kinh hồn táng đảm.
Hàn huyên một lúc sau mọi người mới bắt đầu ăn cơm, Thiên Vũ Vũ Thần săn sóc gắp rau cho Mạc Tiểu Bắc, ba Mạc cùng mẹ Mạc nhìn ở trong mắt, đương nhiên vô cùng vui mừng.
Mạc Tiểu Nam lại cực kỳ an tĩnh, nhìn hai người một hồi, sau đó vùi đầu ăn cơm.
“Tiểu Bắc a, con nói là không nói cho Vũ Thần, Vũ Thần không phải đến đây rồi sao?” Mẹ Mạc vui mừng nhìn hai người, đem nghi hoặc mới vừa rồi hỏi ra miệng.
Mạc Tiểu Bắc mím môi không biết trả lời như thế nào, đang muốn nói chuyện, Thiên Vũ Vũ Thần lại kéo vai cô, cười nhạt nói: “Bác gái, là như thế này, trước con cùng Tiểu Bắc có chút mâu thuẫn nhỏ mà cãi nhau, lần này con tới trễ, chỉ sợ cô ấy tức giận nên mới nói như vậy.” Nói xong cúi đầu nhếch môi nhìn cô, cười đến sâu xa: “Có phải hay không, Tiểu Bắc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]