Chu Huệ cùng Hạ Lạc tranh cãi ầm ĩ suốt.
Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng đi bên cạnh Chu Huệ, nghe được chuyện buồn cười sẽ mím môi đồng tình cười, sau đó quay đầu nhìn về nơi xa hư vô, trong bóng đêm, khuôn mặt điềm tĩnh bị một vầng sáng nhàn nhạt che phủ, ánh trăng tốt đẹp mà xa xôi.
Ánh mắt Hạ Lạc thường thường sẽ quét về phía này, ánh sáng trong mắt như muôn vàn ánh sao trên bầu trời xanh, cũng rất nhanh rời đi, tiếp tục vô tâm cùng Chu Huệ khẩu chiến.
Bóng đêm tận cùng, giống như không có ánh đèn, bóng tối làm cho người ta sợ hãi.
Lần cuối là khi nào, cô cũng giống như Chu Huệ vô ưu vô lự, tận tình nói giỡn, cùng người trong lòng vui vẻ ở cùng một chỗ, giống con nít được cưng chìu quá thành hư.
“Nhan Hạo, Nhan Hạo…”
Khi đó cô thật sự vẫn là một cô nhóc không hiểu chuyện, không thấy phiền khi gọi tên anh, giống như con mèo nằm cọ trong lòng anh, mặt mày hớn hở làm nũng, hưởng thụ hạnh phúc khi được yêu.
Nhưng mà, từ khi nào thì cô nhóc được cưng chìu quá thành hư như cô thật sự trưởng thành, chớp mắt lớn lên, như là nụ hoa nở trong đêm, rất nhanh, ngay cả chính cô cũng khó có thể tiếp nhận được.
Nếu có thể, cô tình nguyện vẫn làm đứa bé như trước kia, vĩnh viễn cũng không cần lớn lên, bởi vì, trong thế giới mà cô lớn lên kia, không có anh…
Reng reng reng, reng reng reng…
Trong túi xách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546739/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.