Hí mắt nhìn một lúc lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”
Mạc Tiểu Bắc bị anh nhìn cực kỳ không thoải mái, mày đẹp nhăn lại miễn cưỡng hỏi: “Đồ thay để ở đâu?”
Thiên Vũ Vũ Thần lúc này mới chú ý tới bộ lễ phục màu trắng cô mặc buổi tối, cau mày đặt ly rượu xuống, hai tay đút vào trong túi quần đi qua, sau đó túm ở trong tay, không chút do dự ném vào sọt rác.
Mạc Tiểu Bắc ngay cả ngăn cản cũng không kịp, ngẩng đầu dồn sức trừng anh, hai tay bắt lấy áo anh, tức giận gần như rống to: “Anh làm gì vậy, mẹ tôi hạ quyết tâm lắm mới mua được đó.”
Vài ngàn đó, nói không đau lòng, là giả.
Ngón tay mảnh khảnh tạo nên vài nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi hàng hiệu của anh, bàn tay to của Thiên Vũ Vũ Thần lôi kéo, dễ dàng hất tay cô ra, liếc cô một cái, giống như không lưu tâm mở miệng. “Đồ tôi đang mặc giá trị năm vạn, nhăn rồi.”
Mạc Tiểu Bắc ngây dại.
Thiên Vũ Vũ Thần lại nhìn cô một cái, xoay người còn nói. “Áo em đang mặc kia, mười vạn.”
Mạc Tiểu Bắc hoàn toàn hoá đá, sau một lúc lâu mới căm giận giơ tay cởi nút áo sơ mi trên người, “Tôi thèm mặc vào.”
Nghe vậy, Thiên Vũ Vũ Thần quay đầu lại buồn cười nhíu mày, ánh mắt quét qua ngón tay trước cổ áo cô, tương đối chờ mong cười nhạo. “Vậy thì cởi ra.”
Mạc Tiểu Bắc lớn như vậy thật sự chưa bao giờ gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-huyet-tinh-ai/3546737/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.