Sau khi nói hết. Tôi đứng lên
“Tôi không thể đến tay không. Nên đây coi như là một món quà nhỏ dành cho ông."
“Cứ sống một nhà ba người thật hạnh phúc với nhau đi. Đừng ra ngoài làm hại người khác.”
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Khi bước đến cửa, tôi quay lại và liếc nhìn Trương Vân Ánh, người vẫn đang chưa hết bàng hoàng.
“Nhân tiện, mẹ tôi cũng có cổ phần trong công ty của Tô gia, và bà ấy đã chuyển nhượng cổ phần của bà cho tôi rồi.”
"Tôi cũng đã mua thêm một số cổ phần từ các cổ đông nhỏ lẻ khác. Tiếc quá, hiện tại tôi là cổ đông lớn nhất của công ty."
"Lão già kia chỉ là đang muốn vẽ tranh cho bà mà thôi. Lão ta già rồi, là một kẻ cặn bã và không chung thuỷ. Hai ngươi thật sự là một đôi hoàn hảo."
Trước khi tôi kịp nói xong, bố tôi đã mắng tôi và bảo tôi cút ra ngoài.
Tôi mỉm cười, bước đi không chút do dự.
Sau khi biệt thự bị thiêu rụi, tôi và Tô Mộc chuyển đến một căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố.
Tuy nhiên.
Ngày tôi chuyển đến, Cận Tự đã gõ cửa nhà tôi.
Kéo theo mấy chiếc vali to đùng, người đàn ông này đứng trước cửa nhà tôi van xin được vào.
Tôi hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cận Tự đã trực tiếp chuyển những chiếc vali vào nhà, chỉ nói rằng hãy xem tin tức trên mạng.
Tôi mở điện thoại với vẻ mặt khó hiểu——
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hu-chiem-to/3330340/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.