Cận Tự luôn là người đúng mực, vừa đi ra ngoài liền buông tay.
Anh quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi: “Anh đưa em về nhà nhé?”
"Ừm."
Cận Tự thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh sẽ kêu người giao đồ đến cho em.”
“Được.”
Cận Tự tự mình lái xe.
Khi thắt dây an toàn, anh ấy di chuyển chậm rãi rồi quay lại nhìn tôi.
"Tô Vạn, mẹ anh đã tới gặp em một tháng trước phải không?"
Tôi im lặng không dám trả lời.
“…...”
"Bà ấy dùng Tô Mộc uy hiếp em, khiến em chia tay anh?"
"Ừm."
Cận Tự im lặng một lúc lâu.
Khi anh ấy lên tiếng lần nữa, thiếu gia nhà họ Cận vừa rồi còn hống hách vậy mà giờ giọng nói lại run run.
“Cho nên, em là vì Tô Mộc mà không cần anh nữa?"
“Bà Cận đã bắt cóc cậu ta, em có thể đến tìm anh, anh sẽ giúp em. Anh có thể chống lưng cho em. Vậy mà em lại chọn chia tay với anh?”
Cận Tự không khởi động xe mà lặng lẽ nhìn tôi.
Một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu và nói: "Tô Vạn, nhìn anh này."
Tôi quay lại nhìn anh.
Không có sự tức giận hay la hét, Cận Tự chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Trong thoáng chốc, tôi tưởng chúng tôi vẫn còn là người yêu.
Nhưng anh ấy đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Cận Tự đã mở miệng hỏi tôi: “Em vì bệnh của anh mà chia tay phải không?”
Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng có chút uỷ khuất.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hu-chiem-to/3330339/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.