Chương trước
Chương sau
“Hầu hạ bên trẫm lâu nhưvậy, sao vẫn vụng về thế, ngay cả một bộ y phục cũng cởi không xong...”

Không nhịn được đẩy cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của mình sang một bên,dáng vẻ của Hoàng Phủ Tuyệt mỏi mệt ngồi trên long sàng, trên khuôn mặt tuấn mỹlộ ra biểu tình phiền chán.

Cung nữ sợ tới mức “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân run run, miệngkhông ngừng nói, lặp đi lập lại, “Nô tỳ đáng chết...”

Sắc trời đã tối, hắn vốn ở ngự thư phòng xem tấu chương mà tâm tư bồn chồn thấpthỏm, sau khi uống một bát canh lại có chút buồn ngủ, định quay về tẩm cung, aingờ lại bị cung nữ tay chân vụng về làm cho cơn tức lớn dần lên.

Nhớ ngày đó, tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày trong cuộc sống của hắn đều do NạpLan Trinh Trinh một mình lo, bất kể là chải đầu, thay quần áo hay là uống tràdùng bữa, nàng đều có thể hầu hạ khiến hắn thư thư phục phục(thoải mái).

Cho dù đã nhiều năm như vậy, cung nữ hầu hạ bên người đã đổi mấy lần, rốt cuộchắn vẫn không thể tìm được loại cảm giác thân thiết như ngày xưa.

Có lẽ... để cho hắn hoài niệm, cho tới bây giờ cũng chỉ là người kia mà thôi...

Không kiên nhẫn, phất tay với cung nữ đang quỳ trên mặt đất không ngừng tạ tội,sau khi lệnh nàng ra ngoài, hắn nhịn không được mà cười khổ, vì sự si tình nguxuẩn của bản thân mà cảm thấy vô cùng đáng buồn.

Cung nữ hầu hạ bên người không có sai, sai chính là tim của hắn. Là hắn rơi vàotay giặc rồi, không thể thoát được, cho dù rất không cam lòng, nhưng thời gianđã qua cũng không thể trở về nữa.

Luôn miệng nói hận, kỳ thật chỉ có chính hắn mới biết, nếu không phải yêu quásâu đậm, làm sao lại sinh hận trong lòng?

Sau đó hắn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ,trong đầu là những đoạn hồi ức rất hỗn độn, chốc lát là hình ảnh rất nhiều nămtrước cùng nàng ở chung hạnh phúc vui vẻ, trong chốc lát lại biến thành mộtmảng lộn xộn hoảng loạn, là cảnh lúc Hoàng Phủ Kỳ cùng đại thần mưu đồ tạo phảncấu kết với nhau...

Bỗng dưng, khuôn mặt bình thường không có gì đặc sắc của Nhan Nhược Tranh lạihiện ra trước mặt, đồng thời bên ngoài cung truyền đến tiếng kẻng báo giờ dậu(5 -7h chiều) đã đến.

Keng!

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, miệng gọi lão thái giám canh giữ ngoài cửa.

Không lâu sau, Liễu Thuận có chút buồn ngủ trong mắt chạy từ từ vào: “Hoàngthượng có gì sai bảo?”

“Đi Toả thu cung, tuyên Nhan Nhược Tranh tới kiến giá.”

Liễu Thuận vừa nghe xong, trên mặt vẻ mù mịt thoáng qua lại hiện lên phấn chấnkhông dễ phát hiện, hắn lĩnh chỉ, lập tức xoay người phục mệnh mà đi.

Sau khi hạ lệnh xong, Hoàng Phủ Tuyệt có chút hối hận. Hắn chỉ là vừa lúc độngtình mới tuyên nàng kiến giá, trên thực tế, ngay bản thân hắn cũng không rõ,tại sao lại có hứng thú với nữ tử có bề ngoài bình thường kia?

Chẳng lẽ, chỉ vì nàng trong lúc lơ đãng nói ra chuyện hắn dị ứng với hoa lan?

Tuy rằng ngày đó hắn không truy hỏi đến cùng, nhưng trong mơ hồ, hắn phát hiệnmình nhìn thấy bóng dáng Nạp Lan Trinh Trinh từ người Nhan Nhược Tranh này

Là do hắn quá tưởng niệm,mới có thể sinh ra ảo giác sao?

Trong chốc lát, Liễu Thuận thở dốc vội vàng chạy về, hắn nhìn phía sau LiễuThuận, lại không thấy bóng dáng Nhan Nhược Tranh đâu.

Lau mồ hôi trên trán, Liễu Thuận đứng lại mới nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Nhancô nương vì thân thể không khoẻ, tạm thời không tiện đến kiến giá.”

Bởi vì hoàng thượng chưa sắc phong Nhan Nhược Tranh một danh phận chính thức,cho nên hắn chỉ có thể gọi nàng là “cô nương”.

“Thân thể lại không khoẻ?” Lời nói của Hoàng Phủ Tuyệt mang theo nghi ngờ.Trong lòng vốn chờ mong, nghe được đáp án như vậy lộ ra vài phần thất vọng.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức tràn ngập một tầng u ám, “Nàng cũng thật biết khiêuchiến tính nhẫn nại của trẫm. Hơn một lần, trẫm triệu nàng thị tẩm, đã muốn chonàng mặt mũi nhưng nàng chẳng những không quý trọng mà còn dám cả gan cự tuyệttrẫm, lần này lại dùng chiêu thức cũ... Chẳng lẽ nàng nghĩ muốn dùng lạt mềmbuộc chặt (vờ thả để nắm chặt) lừa trẫm để tuỳ thời hầu sao?”

Lúc nói chuyện, cơn tức của hắn cũng tăng lên.

Không để ý tới Liễu Thuận đang muốn giải thích, hắn tuỳ tay nắm lấy một bộ yphục mặc hàng ngày lên người, đứng dậy đi ra ngoài cung, “Trẫm thật muốn nhìnmột chút, Nhan Nhược Tranh này đến tột cùng có bản lãnh gì, dám liên tục đùagiỡn trẫm...”

Tuy nói lời như vậy nhưng khi Hoàng Phủ Tuyệt bước chân đến cửa Toả Thu cung,nghe được bên trong truyền ra một trận ho khan kịch liệt, vốn định gây sư vấntội nhưng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là lòng tràn đầy lo lắng, khiếncho hắn không khỏi bước nhanh hơn.

Đẩy cửa phòng ra, hắn nhìn nữ nhân ngồi trên giường, dưới ánh nến sắc mặt cựckỳ tiều tuỵ, mà tiểu cung nữ vừa thấy hắn liền bị doạ chết khiếp, vội vàng đilấy nước ấm cho nàng rửa mặt.

Hắn cả kinh. Nàng... quả thật bệnh rất nặng sao?

Hoàng Phủ Tuyệt nhanh chóng đi đến bên giường, không để ý tiểu cung nữ kinhngạc hô nhỏ, đi thẳng đến trước mặt Nhan Nhược Tranh, đáy mắt lộ vẻ sầu lo,“Làm sao vô duyên vô cớ lại bị bệnh?” Tiếp theo mâu ưng chợt tắt, hung tợntrừng mắt nhìn tiểu cung nữ, “Chủ tử ngươi bệnh nghiêm trọng như vậy, vì sao khôngđi mời thái y đến xem?”

Vân nhi đáng thương sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không biết nên trả lời vấn đềcủa hoàng thượng như thế nào.

Nhan Nhược Tranh suy yếu tựa vào thành giường, cố gắng muốn xuống giường hànhlễ, lại bị Hoàng Phủ Tuyệt đưa tay ra cản lại, “Bị bệnh như vậy rồi, còn khôngnằm xuống để thái y xem bệnh cho...”

“Hoàng thượng, trong cung có quy tắc, Thái y sẽ không đến Lệ Viên xem bệnh.”Vân nhi cuối cùng cũng tìm được tiếng nói, cả gan nhỏ giọng giải thích: “Cácchủ tử trong Lệ Viên sinh bệnh, đều phái cung nữ hầu hạ bên người đi thái yviện lĩnh thuốc, hiện tại thời gian đã muộn, thái y viện chắc đã đóng cửa rồi,cho dù muốn lĩnh thuốc, cũng phải chờ sáng sớm mai mới có...”

Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Tuyệt nhất thời phát cáu: “Đây là cái quy củ chó mágì?” Hắn cực kỳ giận dữ, ra lệnh cho Liễu Thuận luôn đi theo mình: “Còn khôngmau gọi Trần thái y đến cho trẫm.”

“Vâng”, hắn lập tức lên tiếng, liền vội vàng chạy đi.

Rất nhanh, Trần thái y liền tới, trong lòng ông tuy rằng rất kinh ngạc vì saohoàng thượng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nhìn nữ tử nằm trên giường kia, sắcmặt thật sự cực kỳ kém, lại nghe hoàng thượng muốn ông nhanh chóng chẩn bệnhkhông cần hành lễ, bỏ qua vấn an, mang theo hòm thuốc cẩn thận đi đến trướcgiường bắt mạch cho nàng.

Qua một lúc lâu sau, chỉ thấy Trần thái y nhíu mày.

Hoàng Phủ Tuyệt thấy vẻ mặt hắn trầm trọng, không khỏi lo lắng hỏi: “Bệnh củanàng rất nghiêm trọng sao?”

“Hồi hoàng thượng, mạch tượng của nàng không ổn định, hơi thở suy yếu, đây làhiện tượng của khí huyết không đủ.”

Trong lúc Trần thái y nói chuyện, Nhan Nhược Tranh ho khan vài tiếng, Hoàng PhủTuyệt liền đưa cho nàng một cái khăn lụa, thấy nàng ho một trận, trên khăn lụamàu trắng lại bị nhiễm vài phần tơ máu đỏ sẫm.

Nhan Nhược Tranh thấy mắt hắn lộ ra kinh ngạc, nhỏ giọng giải thích: “Thể chấtcủa nô tì rất đặc thù, mỗi khi đến mùa xuân, thân thể đều bị giày vò một thờigian, dưỡng mấy ngày sẽ không sao...” Nói xong, nàng vội vàng đem khăn nhuốmmáu cất đi.

Ánh mắt Trần thái y phức tạp, đang muốn mở miệng, lại bị Nhan Nhược Tranh dùngánh mắt ngăn cản, đành phải đem lời muốn nói nuốt xuống.

Ông không rõ lắm tại sao hoàng thượng lại để ý vị nữ tử trong Lệ Viên này nhưthế nhưng ở trong cung nhiều năm, ông sớm hiểu rõ, việc nhà đế vương nhiều lờinhiều sai, không nói không sai.

Vị Nhan cô nương này tình trạng thân thể kém đến cực điểm, ho ra máu chính làđiềm báo “đèn cạn dầu” nhưng nếu nàng không chịu cho ông nói ra tình trạng thựctế, ông tất nhiên không dám nói thêm nửa câu.

Ghi mấy thang thuốc, lại dặn dò nàng trong lúc dưỡng bệnh phải uống thuốc saukhi ăn, chờ hoàng thượng gật đầu, Trần thái y mới xách hòm thuốc nhỏ rời đi.

Lệnh cho Vân nhi đi sắc thuốc và đun thêm chút nước ấm, Hoàng Phủ Tuyệt tận mắtthấy Nhan Nhược Tranh uống xong chén thuốc, mới thả lỏng tâm tình, cho Vân nhicùng Liễu Thuận lui xuống.

Trải qua một hồi như vậy, hắn đã buồn ngủ, ngồi bên giường, nương theo ánh nếnlay động đánh giá dung nhan tái nhợt của nàng, lời nói không nhịn được có vàiphần trách cứ: “Ngươi bệnh nặng như vậy, sao không sớm nói cho trẫm biết?”

“Lúc nô tì nói với hoàng thượng thân thể mình không khoẻ, ngài không phải đãkhiển trách nô tì không biết tốt xấu sao?”

Nhớ tới chuyện lần trước, sắc mặt hắn không khỏi có chút áy náy. Lúc ấy hắn đangtức giận, nghĩ rằng nàng cố ý đối nghịch với mình, tất nhiên lời của nàng nghekhông lọt tai.

Phóng tầm mắt nhìn lại, nữ nhân hậu cung vô số, ngoại trừ Nạp Lan Trinh Trinhtrước kia hắn yêu đến chết đi sống lại, hắn chưa từng bận tâm với một nữ tử nàonhư vậy.

Đích thân thấy khuôn mặt ốm yếu xanh xao của nàng, bộ dáng tiều tuỵ suy yếu thìtrong lòng hắn sinh ra lo lắng, vượt ra khỏi dự liệu của bản thân.

“Ai.” Một tiếng thở dài từ trong miệng phun ra, hắn nhìn nàng tựa vào giường,khẽ nói: “Nếu ngươi chịu dùng nhiều tâm tư đến lấy lòng trẫm, nói không chừngtrẫm thật sự sẽ cho ngươi một danh phận tôn quý, thưởng cho ngươi một toà cungđiện xa hoa.”

Nhan Nhược Tranh điềm tĩnh cười: “Nô tì ở trong này đã lâu, sớm đã quen vớitừng ngọn cây cọng cỏ, yêu sự thanh tĩnh nhàn nhã của nơi này. Huống hồ, nô tìtin rằng những nữ tử bên người hoàng thượng chen lấn muốn lấy lòng ngài khôngcó hơn một ngàn cũng có mấy trăm, sao lại sợ thiếu nô tì đây một nữ nhân khônghiểu phong tình, tính tình ngang bướng này?”

“Ngươi... ” Hoàng Phủ Tuyệt bị lời của nàng nói cho không biết nói gì.

Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, bên cạnh mình quả thật không thiếu kẻ cố ý lấylòng, dối trá nịnh hót, nếu nàng cũng là loại nữ tử lõi đời này, chỉ sợ cũng sẽkhông hấp dẫn ánh mắt hắn như thế.

“Ngươi chẳng những không hiểu phong tình nhưng lại làm trẫm vô cùng tức giận.”Lời này tuy rằng đều là ý trách cứ, nhưng ngữ điệu lại mang theo vài phần dungtúng cùng nuông chiều.

“Nô tì có tội.” Nói thì nói như thế, giọng điệu lại không hề có ý nhận sai.

Hắn hừ một tiếng, nhìn nàng tuy rằng suy yếu nhưng vẫn có vẻ nghịch ngợm, tronglòng không khỏi thoải mái hơn.

“Ngươi vừa nói mình có thể chất đặc thù, từ trước cũng thường xuyên bị bệnhsao?”

Nhan Nhược Tranh hơi ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là bệnh cũ rồi, không cógì đáng ngại.” Nàng có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, pháthiện lúc này đêm đã khuya. “Hoàng thượng cũng sớm về tẩm cung nghỉ đi. Ngày maikhông phải cần vào triều sớm sao?”

Hoàng Phủ Tuyệt không vì người nào đó hạ lệnh đuổi khách mà di chuyển bướcchân. “Trẫm chưa buồn ngủ, nếu ngươi mệt mỏi cứ ngủ trước đi, trẫm ở đây nhìnngươi ngủ.”

Nàng không có lời gì để nói. Bị người nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng khôngcó cách nào an tâm mà ngủ đi?

Hình như người ta là hoàng đế, đừng nói nhìn nàng ngủ, cho dù ra lệnh một tiếngmuốn đầu của nàng, nàng cũng không thể có nửa câu oán hận.

Vì thế, nàng chỉ tựa vào đầu giường cùng hắn câu được câu không trò chuyện, haingười giống như vợ chồng già thành thân đã nhiều năm, đều có thể tìm chung chủđề để nói.

Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kẻng báo giờ tý, Hoàng Phủ Tuyệt mới mệtnhọc bò lên giường nằm, ngủ rất say.

Nhìn lại dung nhan tuấn tú quen thuộc đã lâu, nàng đưa tay xoa mặt hắn.

“Lạc Viêm, cho dù chàng không nhận ra thiếp, thì thiếp vẫn luôn muốn được ở lạibên cạnh chàng, tiếp tục bảo vệ chàng...” Khẽ giọng lẩm bẩm xong, nàng thổi tắtngọn nến, cả người mỏi mệt chịu không được, rốt cuộc cũng ngủ thật sâu.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Tuyệt từ trong một giấc mộng đẹp tỉnh lại.

Bởi vì cứ cách ba ngày sẽ có một lần đại triều hội, cho nên hắn có thói quendậy sớm, cho dù đêm trước ngủ cực muộn, sáng ngày hôm sau vẫn có thể tỉnh lạiđúng giờ.Tiểu cung nữ Vân nhi phụ trách hầu hạ tại Toả Thu Cung thấy hoàng thượngtỉnh, khôn khéo im lặng mang chậu nước ấm rửa mặt đặt bên giường

Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của Nhan Nhược Tranh đã tốt lên rất nhiều, nàngcầm khăn lau mặt trong tay, duyên dáng đi từ ngoài vào.

Vân nhi thấy chủ tử đã trở lại, liền cẩn thận lui ra ngoài.

“Hoàng thượng tỉnh rồi sao?” Nhan Nhược Tranh khẽ hỏi.

Hoàng Phủ Tuyệt vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, còn chìm trong mộng đẹp tối hôm qua.Nội dung giấc mơ thì hắn không còn nhớ rõ, chỉ hiểu rõ rằng vì liên quan đếngiấc mơ kia, làm cho tâm tình hắn bây giờ thật thả lỏng.

Thấy hắn không phản ứng gì, nàng đi thẳng đến trước chậu rửa mặt, vắt khăn laumặt rồi giúp hắn rửa mặt thay quần áo.

Hoàng Phủ Tuyệt để nàng thuần thục hầu hạ mình, phát hiện dù nàng lau mặt haygiúp hắn mặc quần áo đều giống như đã quen lâu ngày khiến hắn kinh hãi.

Khi nàng mặc long bào mà Liễu Thuận đã phái người đưa tới từ sáng tinh mơ, hắnkhông tự chủ được nói ra một cái tên mà ngay cả hắn còn không nghĩ đến.

“Trinh Trinh....” Lời vừa nói xong, hắn mới ý thức được mình vừa nói cái gì.

Nhan Nhược Tranh đang giúp hắn mang ngọc bội thì dừng lại, ngẩng đầu lên, ngâyngốc nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Tuyệt vì sự thất thố của mình mà trầm xuống.Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Lại luôn nghĩ đến nữ nhân chết tiệt kia?!

Mang theo loại ảo não không cam lòng, hắn cũng không muốn nhiều lời, hổn hểnbước ra cửa lớn của Toả Thu Cung.

Nhan Nhược Tranh bất động tại chỗ, một hồi sau, mới nở ra một nụ cười an ủi.

Quả nhiên... hắn chưa bao giờ quên?

***

Đến trưa, vài tiểu thái giám nối đuôi nhau mang một đống thuốc bổ đến Toả ThuCung.

Thái giám Quý Phúc phụ trách đưa đồ nói, những thuốc bổ này đều là phụng mệnhhoàng thượng đưa tới cho Nhan cô nương tẩm bổ thân thể.

Nữ nhân trong hậu cung Doanh quốc cũng có sự phân chia cấp bậc, ngoại trừ hoànghậu tôn quý nhất, theo thứ tự là quý phi, quý nhân, mỹ nhân, tài tử cùng vớicung nhân, nữ nhân như Nhan Nhược Tranh vừa vào cung liền bị đưa thẳng vào LệViên, địa vị so với cung nhân còn kém hơn.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, hậu cung to như vậy không có một nữ nhân nào cóthể được hoàng thượng coi trọng giống như Nhan cô nương, trong lúc cấp bách vẫnkhông quên lệnh cho thái giám đưa thuốc bổ để nàng dưỡng thân mình.

Một khi nhận được sủng ái, muôn đời vinh hoa, nói không chừng vị Nhan cô nươngtầm thường này, ngày mai sẽ trở thành nhân vật lợi hại trong hậu cung mà ngườingười phải kinh sợ.

Nghĩ như vậy, bọn thái giám mang đồ đến đều kính trọng vị nữ tử sống trong ToảThu cung này hơn vài phần.

Mà Nhan Nhược Tranh tuy nhà nghèo, vừa vào trong cung, khen thưởng cho bọn họcũng không có thiếu, vài tên thái giám được ban thưởng xong vô cùng vui vẻ hànhuyên vài câu liền rời đi.

Chờ mọi người đi hết, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn các loại thuốc bổchất đống như núi trên bàn kia một lúc lâu, mới nhìn về gương đồng trước mặt.

Trong gương, dung nhan kiều diễm tuyệt sắc ngày xưa đã biến mất không còn gì,thay vào đó là một khuôn mặt thanh tú bình thường không có gì đặc sắc.

Nàng nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt đã nhìn bốn năm này, nghĩ trong lòng: Cho dù lúctrước thiếp làm chuyện có lỗi với chàng như thế nào, nên trả thì cũng đã trảgần hết...

Đang suy nghĩ mông lung, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, từbên ngoài truyền vào.

“Xấu nương...” Tiếp theo, một thân hình nhỏ bé chạy ào đến ùa vào ngực nàng,cánh tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, “Liễu công công nói tối quahôm người bị bệnh rất nặng. Xấu nương, con không muốn người xảy ra chuyện gì,người sinh bệnh rồi con sẽ lo lắng.”

Cậu đã coi Xấu nương là người quan trọng nhất trong sinh mệnh cậu, cho nên vừanghe tin nàng sinh bệnh, lòng nóng như lửa đốt, thái phó còn chưa cho tan họccậu đã vội vàng chạy tới Toả Thu Cung.

Ôm tiểu tử kia, Nhan Nhược Tranh yêu thương nhìn Hoàng Phủ Ngọc luôn mồm gọimình là “Xấu nương” – đứa con ruột bảy năm trước nàng mang thai 10 tháng, vuivui khổ khổ sinh hạ.

Bởi vì chính biến, cũng bởi vì nhiều nguyên nhân không thể nói mà giờ phút nàynàng chỉ có thể dùng phương thức này để đến gần con mình.

Cho dù bị cậu gọi là Xấu nương, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

“Xấu nương chỉ nhiễm chút phong hàn mà thôi, hiện giờ đã không sao rồi.” Trongmắt tiểu tử kia hiện ra vẻ lo lắng rõ ràng như thế, làm nàng rất cảm động.

Tuy rằng không thể lấy thân phận mẹ ruột để nhận con, nhưng có thể thấy bộ dángnhi tử tốt như vậy, còn nhỏ mà hiểu biết như thế, cho dù không thể chính tainghe hắn gọi mình một tiếng mẹ, nàng cũng đã thoả mãn.

“Xấu nương, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, con muốn người đồng ý với con,không được tuỳ tiện rời con đi...” Trong tâm hồn Hoàng Phủ Ngọc lúc còn nhỏ,“rời đi” là hai chữ cực kỳ đáng sợ, hắn không muốn tình yêu thương vất vả mớicó được này bị bất kì kẻ nào cướp đi, cho dù là Diêm La Vương nắm sinh tử củacon người trong tay.

Cảm nhận được bất an của đứa nhỏ, Nhan Nhược Tranh ôm hắn chặt hơn, khẽ giọngdỗ: “Xấu nương đồng ý với con, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời đi.”

Dựa vào lòng tràn ngập hương thơm, cậu hơi tủi thân nói: “Phụ hoàng nói, bởi vìmẹ con là người xấu cho nên tất cả mọi người không thích con, ngay cả mấy tênthư đồng trong học đường kia cũng đều cười nhạo bắt nạt con.” Ngẩng khuôn mặtnhỏ nhắn đáng yêu vô tội lên, cậu nghiêm túc hỏi: “Xấu nương, mẹ con thật sựrất xấu sao?”

Nhan Nhược Tranh nhịn xuống chua sót trong lòng, chậm rãi lắc đầu “Mẹ con làmột người tốt, chẳng qua nàng rất ngốc, làm nhiều chuyện không nên làm màthôi.”

“Người biết mẹ của con?” Đôi mắt tiểu tử kia lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng gật đầu.

“Mẹ có xinh đẹp không? Thương con không? Là một người như thế nào?” Hoàng PhủNgọc tò mò hỏi rất nhiều chuyện về mẹ đẻ, biết được mẹ đẻ là một mỹ nhân tuyệtsắc hiếm có, trước khi mất cũng vô cùng yêu cậu, trong lòng đều ngập tràn hạnhphúc, bất tri bất giác an tâm ngủ trong lòng nàng.

Khi Hoàng Phủ Tuyệt làm xong chính sự đi vào Toả Thu Cung thì thấy nhi tử củamình dựa vào ngực của Nhan Nhược Tranh ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn thật thânmật vùi vào chỗ làm cho người mơ màng, khiến hắn chẳng biết tại sao tự dưngthấy ghen tỵ.

Hắn không biết vì sao, lúc vào triều, luôn lơ đãng nhớ tới nàng; ngay cả lúc hạtriều, lúc về ngự thư phòng nghị sự cùng các đại thần, cũng không quên saingười đưa thuốc bổ cho nàng dưỡng thân bổ máu; sau khi nghị sự với những đạithần kia xong, hắn liền bước như bay hướng tới Toả Thu Cung.

Thấy tiểu tử kia được nữ nhân ôm ấp, sự hăng hái của hắn bị giảm đi.

Hắn bước qua, không để cho Nhan Nhược Tranh có bất kỳ động tác nào, đã ôm HoàngPhủ Ngọc đang ngủ say đưa vào trong lòng Liễu Thuận theo đuôi mình mà đến.

“Đưa thái tử hồi cung nghỉ ngơi.”

Bởi vì đang ngủ bị đánh thức, tiểu tử kia rất không vui, xoa xoa đôi mắt cònnhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ người đánh thức chính mình là phụ hoàng thì vộivàng trượt xuống từ trong lòng Liễu Thuận, hướng phụ hoàng thỉnh an.

Hoàng Phủ Tuyệt thuận miệng đáp trả, vẫy vẫy tay, muốn hắn quay về cung củamình, đừng ở đây chướng mắt.

Nhưng Hoàng Phủ Ngọc lại không chịu di chuyển nửa phân, nháy đôi mắt vô tội khẽnói: “Xấu nương đã đồng ý với nhi thần, hôm nay để nhi thần ngủ lại trong này.”

Tối hôm qua cậu mơ thấy một cái ác mộng đáng sợ, trong mộng có lệ quỷ bắt cậuđi, sau khi tỉnh lại vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, liền kể chuyện này với xấunương, thuận tiện làm nũng, hi vọng tối có thể ngủ lại cùng nàng.

Xấu nương luôn luôn yêu thương cậu, lập tức đồng ý cho cậu có thể dùng bữa vàngủ lại đây, không nghĩ tới phụ hoàng chướng mắt cũng lại đây giúp vui... Nhưngmà, sao gần đây cậu thường nhìn thấy phụ hoàng ở chỗ này a?

“Đường đường là thái tử của một quốc gia, tương lai phải làm hoàng đế, sao cóthể ỷ lại vào một nữ nhân như thế? Thật là không có tiền đồ, còn đứng ở đây làmgì? Ngươi đã viết xong công khoá chưa? Muốn trẫm lập tức hỏi ngươi vài câukhông?”

Nghe đến đó, Hoàng Phủ Ngọc sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái hẳn đi, miệngcong lên, khẽ nói: “Xấu nương là một người...” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấykhuôn mặt tuấn tú của phụ hoàng trầm xuống, sợ tới mức hắn vội vàng nói tiếng“Nhi thần cáo lui”, liền nhanh như chớp chạy thật xa.

Nhan Nhược Tranh nhịn không được giận dữ trừng nhìn hắn một cái: “Hoàng thượngsẽ không sợ một ngày kia, tiểu thái tử sẽ vì ngài quá đáng nghiêm khắc mà sinhlòng xa lánh với người?” Tuy rằng hắn là người con có hiếu, nhưng hắn đối nhitử cũng quá mức không hiểu nhân tình.

“Sớm muộn gì có một ngày, nó sẽ hiểu hôm nay trẫm làm tất cả, cũng vì tốt chonó mà thôi.” Hoàng Phủ Tuyệt không muốn giải thích nhiều, trên thực tế tâm tưhắn đối với nhi tử của mình cũng rất mâu thuẫn.

Đó là con nối dòng mà nữ nhân hắn âu yếm nhất sinh cho hắn, nếu nói là khôngyêu, thì đó là gạt người, nhưng từ sau khi người đàn bà kia qua đời, mỗi lầnnhìn đến mặt nhi tử, đều đả kích cảm xúc phức tạp yêu hận đan xen trong lònghắn, vì tránh nhớ lại thù hận ngày xưa mà giận lây sang nhi tử, hắn chỉ có thểlựa chọn dùng cách lạnh nhạt này để đối xử với nhi tử.

“Đừng nói đến thái tử nữa, còn ngươi, thân thể khá hơn chút nào không?” Nhớ tớihình ảnh nàng ho ra tơ máu tối hôm qua, trong lòng hắn không khỏi sinh ra lolắng, tuy rằng Trần Thái y nói là khí huyết không thông, nhưng hắn cảm thấykhông đơn giản như vậy.

“Nói chung đây là bệnh cũ, mỗi khi đến mùa xuân đều phát bệnh vài lần, chỉ cầnngày thường chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng, qua chút thời gian sẽ không có việcgì.”

Nhan Nhược Tranh cũng không nói ra tình hình thực sự.

Thể chất này của nàng, từ sao năm đó cùng Quỷ Tố - chủ nhân Hắc Sơn làm điềukiện trao đổi, tình trạng sức khỏe ngày càng lụn bại, nói không chừng ngày nàođó lão thiên gia thấy nàng không vừa mắt, thì mạng nhỏ này của nàng cũng sẽ bịông trời vô tình lấy đi.

Hoàng Phủ Tuyệt không nhiều lời nữa, nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên rất chânthành nói: “Ngươi đã nhiều lần cự tuyệt vào tẩm cung của trẫm thị tẩm, như vậytrẫm đành phải ủy khuất chính mình, ngủ lại ở bên cạnh cho ngươi hầu hạ trẫm.”

Miệng Nhan Nhược Tranh mở rộng, hai mắt mở lớn, không nghĩ tới hắn sẽ vô lạinhư thế.

“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn được trẫm lâm hạnh?” Hoàng Phủ Tuyệtnhíu mày hỏi.

Tuy rằng bề ngoài của nàng không có gì đặc sắc, nhưng ý nghĩ chiếm hữu của hắnlại ngày càng mãnh liệt.

Tối hôm qua nếu không phải nàng có bệnh, thì giờ phút này nàng đã là nữ nhâncủa Hoàng Phủ Tuyệt hắn.

Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng hắn có chút không cam lòng, trong hoàng cung to nhưvậy, không có nữ nhân nào khiến hắn phải suy nghĩ cố gắng lấy lòng như vậy.

Thấy nàng đối với câu hỏi của mình thủy chung không có phản ứng, Hoàng PhủTuyệt không cam lòng bị coi thường, một tay kéo nàng vào trong lòng bá đạo xoayngười của nàng, bức bách nàng nhìn thẳng chính mình.

“Trên đời này có bao nhiêu thiếu nữ mơ ước được trẫm sủng ái, ngươi không thểbiểu hiện được một ít vui mừng sao?”

Nhan Nhược Tranh thật lâu mới lấy lại tinh thần trong khi bị bắt dựa vào lòngngực của hắn, khoảng cách gần sát như vậy, khiến tim nàng không tự chủ được đậpnhanh hơn vài phần.

Nhưng tuyên ngôn bá đạo của hắn thật khiến người khác ảo não, lời nói ra miệngcủa nàng cũng bởi vậy biến thành châm chọc bén nhọn.

“Nô tì vẫn đều cảm thấy rất kỳ quái, hậu cung của hoàng thượng vô số mỹ nhânnhưng lòng của người cũng chỉ có một, nếu chia ra nhiều để yêu, người yêu quađược sao?”

Hoàng Phủ Tuyệt ngẩn người, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ra lời kỳ quái nhưthế..., nhịn không được hồi tưởng lại phi tử trong hậu cung của mình một chút.

Nhớ ngày đó, hắn sở dĩ hướng dân gian chọn rất nhiều mỹ nhân vào cung, đơn giảnlà muốn cho Nạp Lan Trinh Trinh dưới cửu tuyền không thể an bình, bởi vì hắntừng thề với nàng, cho dù có một ngày lên làm hoàng đế, cũng sẽ không cho nhữngnữ nhân khác vào cung, cùng nàng chung một vợ một chồng.

Nhưng khi Nạp Lan Trinh Trinh phản bội hắn, hơn nữa khi hắn còn chưa kịp báothù thì đã cách hai thế giới âm dương với hắn, hận ý thấu xương cứ như vậy mọclan tràn trong lòng.

Các nữ nhân dùng để giữ thể diện trong hậu cung này, căn bản chính là vật hisinh mà hắn trả thù Nạp Lan Trinh Trinh.

Đời này, trừ bỏ Nạp Lan Trinh Trinh, chỉ sợ sẽ không có người dễ dàng có đượctrái tim thật tình của hắn.

Tựa hồ nhìn ra thần sắc phức tạp trong mắt của hắn, Nhan Nhược Tranh nhỏ giọngnói: “Nếu hậu cung của hoàng thượng sở dĩ phồn thịnh như thế là muốn kích thíchThái Tử Phi đã qua đời - Nạp Lan Trinh Trinh..., nô tì cảm thấy hoàng thượngthật sự ngây thơ tới cực điểm.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lời này giống như một chậu nước lạnh, vô tình tạt đến đỉnh đầu Hoàng Phủ Tuyệt.

Nàng không sợ cười cười, lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ hoàng thượng triệu những nữnhân kia vào cung, không phải muốn cho Nạp Lan Trinh Trinh ở dưới cửu tuyềnkhông thể an bình sao?”

Lực đạo giữ cằm nàng bỗng dưng tăng thêm vài phần, hắn trợn mắt hỏi: “Ngươi làmsao biết được?”

“Người trong thiên hạ cũng biết năm đó hoàng thượng chưa đăng cơ, cùng Thái TửPhi phu thê tình thâm, người bất quá là không cam lòng nàng phản bội người, chonên mới dùng phương thức cực đoan này để báo thù cựu Thái Tử Phi đã bỏ mình.”Không để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của hắn, nàng nói thẳng: “Nhưnghoàng thượng ngài đã quên một sự kiện, từ xưa đến nay người thắng làm vua,người thua làm giặc, ngài cuối cùng được đến thắng lợi, cho nên có thể kiêungạo đứng ở trước người khác xưng vương xưng đế. Nhưng nếu như năm đó người thắnglợi, là lục Vương Hoàng Phủ Kỳ thì sao?”

Hơi thở Hoàng Phủ Tuyệt gấp gáp, cắn chặt răng, giả thiết này hoàn toàn chọcgiận hắn.

Nữ nhân trước mắt này bỏ qua dung mạo..., vô luận là giọng điệu nói chuyện haylà ánh sáng lưu chuyển trong mắt, cơ hồ đều thật giống Nạp Lan Trinh Trinhtrong trí nhớ của hắn như đúc.

“Ngươi vượt qua.” Cực lực khống chế tâm tình của mình, ẩn nhẫn sau một lúc lâu,hắn gian nan nặn ra ba chữ.

Nhan Nhược Tranh đến đây rốt cục im lặng, không cần phải nhiều lời nữa. Nóithêm gì đi nữa, nàng không dám cam đoan lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, có thểkhiến nàng nói ra chuyện thực chính mình là Nạp Lan Trinh Trinh hay không.

Năm đó, vì cứu Hoàng Phủ Tuyệt, nàng đáp ứng điều kiện tàn khốc mà Quỷ Tố - chủnhân Hắc Sơn đưa ra.

Lấy dung mạo, khỏe mạnh, sống lâu, đổi lấy hắn có thể tỉnh lại, mà khi nàngchính mồm thừa nhận mình là Nạp Lan Trinh Trinh thì chính là lúc nàng hồn phiphách tán.

Bốn năm ẩn nhẫn chờ đợi, mỗi lần nghe nói hậu cung lại có người phi tử nào đượcsủng hạnh thì nàng sẽ ghen tị đến đêm ngủ không được, nay nam nhân nhớ mongsuốt bốn năm xuất hiện ở trước mặt, oán hận đọng lại lâu ngày của nàng khôngkhỏi bùng phát ra hết.

“Nếu hoàng thượng không thích nô tì nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có thể hạchỉ hàm cho nô tì một cái tội nhục mạ vua.”

Hoàng Phủ Tuyệt nghe xong tức chết đi được, không chút nghĩ ngợi liền đẩy nàngqua một bên, xoay người liền hướng ngoài cửa đi đến.

Nhưng đi một nửa, hắn vừa tức vừa lộn trở lại, một tay chặn ngang ôm nàng, hungtợn trừng mắt nhìn người đang kinh ngạc trong lòng.

“Trẫm lần này sẽ không để ngươi đắc thắng, ngươi càng muốn đuổi trẫm rời đi,trẫm càng không rời đi.”

Nhiều lần bị nàng làm cho tức giận mà rời đi, lần này Hoàng Phủ Tuyệt rốt cuộccũng thông minh.

Hắn khoan thai bước chân hướng giường đi đến, vừa đi, vừa cười tà nói: “Có lẽngươi nên cùng trẫm đánh bạc một phen, đổ trẫm một ngày kia sẽ vì sự quật cườngcủa ngươi mà khuynh đảo.” Dứt lời, hắn không nói lời nào cúi người, một ngụmngậm chặt đôi môi khẽ nhếch của nàng.

Lúc này đây, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.