"Tỷ phu! Tỷ phu!".
Tiếng gọi trong trẻo vang lên phía đằng sau, Tứ Thụy quay đầu lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Phách nhô ra khỏi cửa sổ bên hông xe ngựa. Mã phu là người của Hà phủ, ghìm cương dừng xe bên cạnh hắn, lễ phép hỏi:
"Có phải vương gia muốn hồi phủ? Mời ngài lên xe, tiểu nhân đưa ngài trở về".
Hà Phách đã vén rèm che, chờ hắn bước lên. Tứ Thụy lại hỏi:
"Phách đệ, hiện tại không phải là giờ học của đệ hay sao?".
"Đệ đi đưa cơm cho nghĩa phụ".
Hắn nghe vậy thì đổi chủ ý, không hồi phủ nữa, nói với phu xe:
"Ngươi tự mình trở về đi. Ta sẽ đưa công tử đến chỗ lão gia nhà ngươi".
"Như vậy sao được, bên ngoài nắng gắt thế này, vương gia thân thể cao quý. Ngài cứ lên xe, tiểu nhân sẽ đưa ngài đi".
"Không cần phiền phức như vậy, ta có chuyện muốn nói với nhạc phụ đại nhân, ngươi đợi mấy canh giờ sẽ buồn chết đấy. Yên tâm, đến tối ta sẽ đưa lão gia và công tử nhà ngươi bình an hồi phủ".
Phu xe thấy hắn cười đùa với mình thì không còn gò bó nữa, trao dây cương và roi ngựa cho hắn, bản thân nhanh nhẹn xuống khỏi xe.
"Lão gia dạy học ở thôn Thập Tam, vương gia ra khỏi thành thì đi về hướng tây hai dặm, sau đó...".
Có tiếng cười bật lên ha hả. Tứ Thụy đã nhảy phốc lên chỗ đánh xe.
"Nơi đó ta còn quen thuộc hơn ngươi", hắn cười rạng rỡ nói, tay ném một thỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/2845842/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.