Lúc Tứ Thụy và Lão Thập Thất đi đến chỗ Sử Tĩnh, nàng và Minh Ỷ đang loay hoay sắp xếp đồ đạc trong phòng nên không hề chú ý hai người bọn hắn đang đứng bên ngoài. Tứ Thụy vốn định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy Minh Ỷ thở dài.
"Đã nói chuyện dán cáo thị cứ để mấy người Đạt Thố đi làm, tẩu lại cứ muốn đích thân đi lo. Lát nữa chúng ta phải xuất phát, thời gian gấp gáp, trên đường e là cũng sẽ không có dừng lại nghỉ ngơi. Lần trước tẩu bị thương lại giấu nhị ca, lần này cưỡi ngựa đến chỗ đại ca, sau đó chặng đường hồi kinh xa xôi như vậy, tẩu còn không bị tróc mất mấy lớp da nữa ư? Hay để muội đi nói với nhị ca một tiếng...".
"Minh Ỷ! Muội cũng biết A Thụy mệt nhọc cỡ nào, những ngày qua có lúc nào chàng được nghỉ ngơi tử tế? Chuyện cứu hạn còn chưa xong, nhìn chàng ngày đêm vất vả như thế, sao ta có thể lại làm chàng lo lắng chuyện nhỏ của bản thân đây?".
"Cũng đâu phải là chuyện cỏn con, nhị ca mà biết tẩu bị thương sẽ trách muội giấu giếm không nói với huynh ấy".
"Chuyện này chỉ có muội biết, ta biết, Tiểu Nhung biết. Miễn là muội không nói, A Thụy làm sao mà biết được. Muội còn càu nhàu như thế là ta giận muội đấy. Chúng ta phải nhanh tay lên, ta không muốn làm lỡ thời gian xuất phát, hại chàng và mọi người phải đợi".
"Tẩu thật là cứng đầu mà".
Tứ Thụy không muốn làm phiền các nàng, xoay người rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/2845837/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.