Tứ Thụy đang ngồi trong thư phòng của Lữ phủ, thẳng lưng tiếp "khách". Có điều vị khách kia không theo lẽ thông thường, được ngồi trên ghế, được uống trà ngon; mà đang rất thành thật dập đầu sát đất, không dám có chút thái độ không cung kính.
Hạ Phi Nguyên trong lòng hối hận không thôi. Ông ta đã tính sai nước cờ này rồi, vốn cho rằng bản thân chỉ cần đứng bên quan sát cuối cùng sẽ thành ngư ông hưởng lợi lại không ngờ vị vương gia chỉ mới mười mấy tuổi này lại còn cao thâm khó dò hơn ông ta dự đoán. Ông ta ẩn mình núp dưới cái bóng của Lữ Hách bao nhiêu năm nay, luôn cẩn thận không để lộ ra dấu vết những việc làm sai trái; vậy mà tứ vương gia chỉ đến dăm ba bữa chẳng biết làm cách nào có thể nắm giữ toàn bộ chứng cứ trong tay. Người ngồi ở sau án thư trước mặt ông ta, nãy giờ chỉ tập trung vào đống công văn giấy tờ, nửa chữ cũng chưa mở miệng nói ra. Không cao giọng, không thị uy, từ lúc ném bằng chứng vạch tội trước mặt ông ta thì cũng chỉ ngồi đó, chẳng liếc mắt nhìn tới ông ta nữa. Thế nhưng lòng bàn tay Hạ Phi Nguyên lại nhớp nháp mồ hôi, đầu dán sát nền gạch không dám nhúc nhích một phân; trước khí thế bức người kia, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng Tứ Thụy cũng gác bút, ngẩng đầu khỏi án thư.
"Phủ doãn đại nhân, ngươi có biết tội?".
Hạ Phi Nguyên cũng ngẩng đầu, song thân hình vẫn cúi rạp, run giọng đáp:
"Hạ quan làm quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/117366/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.