Trong một căn phòng đóng kín cửa của Lữ phủ, mười sáu vị quan "tai to mặt lớn" cai quản Hồ Bắc chia làm hai hàng ghế ngồi đối diện nhau. Trên ghế chủ vị là mông của viên quan quyền lực nhất nơi này - tri phủ Hồ Bắc: Lữ Hách.
Lữ Hách đặt chung trà vừa nhấp xong một ngụm xuống bàn gỗ sơn đen bóng loáng, cất giọng ồm ồm:
"Có tin tức gì của kẻ đó không? Khi nào thì hắn sẽ đến Kinh Châu này?".
Người ngồi ở vị trí gần phía bên trái của Lữ Hách nhất rụt cổ bẩm lại:
"Hạ quan nhận được tin của bọn nô tài theo dõi người đó... Chỉ phát hiện hành tung của hai thị vệ rời khỏi Tô Châu, tiến về hướng này. Còn... chủ nhân của bọn họ thì... không thấy đâu cả".
Lữ Hách vỗ bàn.
"Cái gì? Đúng là một đám ăn hại. Còn không mau phái thêm người đi tìm!".
Viên quan nọ giật mình gật đầu như mổ thóc:
"Vâng, vâng. Hạ quan đi làm ngay ạ".
Lữ Hách mặt mày hầm hầm. Ông ta vốn có ý định ra tay khi kẻ kia ở cách xa nơi này, như vậy cái chết "ngoài ý muốn" đó sẽ không liên quan gì đến ông ta. Nếu để kẻ đó tiến vào địa phận Hồ Bắc, muốn động thủ e là không đơn giản.
Trông thấy sắc mặc khó coi của cấp trên, một viên quan lên tiếng lấy lòng:
"Đại nhân đừng lo. Cường long bất áp địa đầu xà*, huống hồ người đó chẳng qua chỉ là một bao cỏ mềm, cho dù hắn đến đây thì sao, chẳng phải cũng như tên Lý Ngư kia, không gây ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/117362/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.