Trên đường phố của Kinh Châu, mỗi đợt gió thổi qua lại cuốn theo đám bụi đất bốc lên mù mịt, không có lấy một người để tâm quét dọn. Ngay cả các hàng quán ven đường cũng đóng cửa kín bưng giống như nơi này đã bị bỏ hoang hàng năm trời. Không phải không có người, nhưng những bóng dáng chậm chạp lê bước trên đường chả khác gì đám u linh vất vưởng. Bọn họ không phải khất cái, cũng chẳng phải nạn dân lưu lạc đến đây. Tất cả những người này đều là dân chúng của Kinh Châu. Chỉ là quang cảnh nơi này nào có dáng vẻ một thành thị lớn của Hồ Bắc? Dân chúng trong thành từ già đến trẻ ai nấy mặt mũi tái xanh như mắc phải ôn dịch, ánh mắt lờ đờ như người chết.
Minh Ỷ nghiến chặt quai hàm, tức giận đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Chúng ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn thế này được. Cứ để ta đi giết quách cái tên họ Lữ khốn kiếp kia đi”.
Qua mấy ngày đồng hành, Lý Ngư không còn ngạc nhiên với bộ dạng dễ nổi nóng của tiểu thái giám bên cạnh. Ông ta cũng ít nhiều đoán ra được, tiểu thái giám này cũng không phải là một tiểu thái giám bình thường. Nhất định là người thân tín của tứ vương gia. Lý Ngư cau mày, lắc đầu nói:
“Cứ cho là ngươi có bản lĩnh đó, cũng không thể hành động khinh suất như thế được. Tội của Lữ Hách không thể không trừng trị, nhưng lúc này giết hắn thì bách tính vẫn phải hứng chịu tai ương”.
Minh Ỷ không đồng tình. Từ lúc nàng cùng Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hoang-tu/117361/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.