Ta rụt rè hé mắt nhìn Dạ La. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của điện Diêm Da, sườn mặt thanh tú của cậu ta hiện lên khá rõ.
Khuôn mặt non choẹt, vâng, là non choẹt chứ không phải đơn thuần là trẻ tuổi đâu. Cậu ta mang những nét đặc trưng của người cõi âm như nước da nhợt nhạt, xanh xao, màu môi đỏ như tô son. Ngoài đôi mắt vẫn "sống" thì còn lại trông chẳng khác người chết là bao. Nhưng ta biết, Dạ La không phải người sống, cũng không phải người đã "đắp chiếu". Thân thế của Dạ La chúng ma quỷ như bọn ta không rõ lắm nhưng cậu ấy đã ở đây rất lâu rồi, nghe mấy vị "tinh anh kỳ cựu" bảo là ngài ấy đã nhậm chức được hơn 600 năm.
Nhưng ta mặc kệ, ta cứ không thích gọi "ngài" hay "điện hạ" đấy, ai bảo cậu ta lại tự biến ngoại hình của mình thành thiếu niên tầm 15 - 16 tuổi chứ.
"Dạ La..."
Ta nhỏ giọng gọi tên cậu trai trẻ đang ngồi trên cao, âm thanh nghe như tiếng mèo con làm nũng. Vậy mà cậu ta lại không bị dáng vẻ đáng yêu của ta mê hoặc mà lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giở giọng cảnh cáo:
"Gọi Điện hạ!"
Ta giật mình rụt cổ lại, không phải là ta sợ đâu nha.
"Điện hạ, bọn ta chỉ lên hít tí hương hoả thôi, không có làm gì xấu cả." Ta cố gắng giải thích.
"Chung Tử..." Giọng cậu ta vẫn luôn lạnh mà vang như vậy, trước giờ chẳng nghe ra tí cảm xúc nào: "Ngươi làm ma lâu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-ham/2770700/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.