Nghe vậy, Lục Ký Minh gập sách lại, đặt ở một bên, nói: "Ăn xong rồi nói."
Thẩm Phức không dao động, ngữ khí tuy hòa hoãn, nhưng ý tứ lại chưa từng thoái nhượng. Cậu nói: "Trước tiên nói chuyện đã."
Lục Ký Minh giương mắt nhìn cậu, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau. Thẩm Phức không có nửa phần thoái nhượng, cậu phát hiện, Lục Ký Minh người này chính là đồ đê tiện, càng nghe theo hắn, hắn liền càng là xem nhẹ mình, chọc ghẹo mình, không coi mình ra gì.
Tựa như tối hôm qua, lúc Lục Ký Minh cầm súng dí vào trán cậu, nếu cậu xin tha, Lục Ký Minh ngược lại sẽ không làm như ý nguyện của cậu đâu.
Quả nhiên, Lục Ký Minh dời ánh mắt đi, thản nhiên mà nói: "Nói đi. Em muốn nói chuyện gì?"
Thẩm Phức nói thẳng luôn: "Tôi không phải thiếu gia của hiệu lụa Hồng Phúc ở Dự Bắc, cũng không phải họ ' Thẩm', tôi cùng tỷ tỷ tới Bình Châu là vì tránh né chiến loạn, thuận tiện lừa lấy chút tiền mà thôi. Không có ai sai khiến chúng tôi hết, chúng tôi cũng không có mục đích gì khác, đại thiếu tra thử liền biết."
Lục Ký Minh "ừm" một tiếng, không kinh ngạc cũng không tức giận, thậm chí còn không ngẩng đầu, chỉ nhấc đũa gắp thịt thỏ, thong thả ung dung. Cũng không biết là hắn sớm đã biết hay là căn bản không thèm để ý, Thẩm Phức cẩn thận lưu ý vẻ mặt của hắn, ý đồ từ trên mặt hắn tìm ra một chút manh mối.
Cậu nói tiếp: "Đại thiếu có chỗ dùng đến tôi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/277211/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.