Thẩm Phức là được người lay tỉnh.
Lúc tỉnh lại, trời vẫn còn tối đen, lọt vào tầm mắt là cành lá xanh um, từng mảnh từng mảnh đen kịt. Người lay cậu tỉnh là Dương Linh, Dương Linh lúc giằng co cùng Chương Chấn Lộ, sườn eo trúng một phát súng, nhưng viên đạn chỉ xượt qua, không thương tổn đến chỗ yếu hại, trước mắt xem ra coi như hành động vẫn thuận tiện.
Thẩm Phức chống tay muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, phía dưới cậu còn một người nữa, là Lục Ký Minh hai mắt nhắm nghiền. Thẩm Phức sợ tới mức tay khuỵu xuống, do dự một chút, duỗi tay tới kiểm tra mạch đập của hắn.
Chẳng trách lúc Thẩm Phức rơi từ vách núi xuống, vài lần cảm thấy mình sắp bị văng đi, luôn có đôi tay kéo cậu lại. Lục Ký Minh lót dưới cậu, may mà trên mặt đất có lá rụng chồng chất bao năm mới giúp hắn không bị thương tới nội tạng.
Chỉ là trên người hắn còn cắm nguyên con dao, Thẩm Phức đâm.
Lúc đâm một dao này, Thẩm Phức không đâm vào mấy chỗ quan trọng ở ngực, bụng, cậu cố ý dịch hướng dao xuống, đâm vào bên sườn bụng, nhìn bên ngoài có vẻ nặng, nhưng thực ra không hề thương tới nội tạng. Cậu đâm cũng khống chế lực rất nhiều, dao đâm không sâu, trên thực tế chỉ tổn hại tới da thịt bên ngoài.
Dương Linh nhìn qua trầm ổn đáng tin cậy, mang tới cảm giác tương tự như Tần Nhạn, chỉ là so ra còn lớn tuổi hơn Tần Nhạn một chút.
[Tui cứ cảm thấy Tần Nhạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-gia-thanh-that/2003018/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.