Ảnh chụp trong gian bếp, chung quanh rất tối, chỉ có ánh đèn vàng le lói, mà 2 nhân vật chính trong hình chính là Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên. Theo góc độ này người chụp hình đứng ngay cửa nhà bếp chụp hai người bọn họ, góc chụp trực diện không thể rõ ràng hơn.
Trong tấm ảnh, Hạ Miên Miên ngồi trên bệ bếp, hai chân cặp lấy eo Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Xuyên dán chặt lấy người cô, cả hai đắm đuối hôn nhau.
Hạ Miên Miên nhớ đến, lúc ấy cả nhà Tần Nguyệt vẫn ở nhà bọn họ. Lần đó ban đêm cô đói bụng lần xuống phòng bếp tìm đồ ăn, đúng lúc Hạ Văn Xuyên trở về, trước đó cô quả thật có nghe được tiếng động phía cửa phòng bếp, nhưng cũng không quá để ý, ai ngờ được rằng Tần Đông thế mà dám núp trong bóng tối nhìn trộm, còn lén lút chụp ảnh thân mật của cô và Hạ Văn Xuyên.
Vừa nghĩ đến tình hình lúc đó, Hạ Miên Miên lập tức tê cả da đầu, phải biết, hai người sau khi hôn xong, cô còn dùng tay giúp Hạ Văn Xuyên “hạ hỏa”, chẳng lẽ cảnh này cũng bị chụp được.
Nghĩ vậy, Hạ Miên Miên với tay định cướp lại điện thoại nhìn xem còn ảnh nào phía sau không.
Đáng tiếc cô còn chưa chạm được vào điện thoại, Tần Đông đã thu lại cất vào túi quần, vô lại nói: “Thế nào, có phải cực kỳ ngạc nhiên không? Lúc ấy anh họ em cũng rất kinh ngạc đó. Hai anh em em lại dám làm trò này với nhau, nếu là anh em ruột thì càng ghê tởm.”
Thời điểm Hạ Miên Miên lần đầu tiếp xúc với Tần Đông còn cảm thấy mặc dù cậu thiếu niên này không phải soái ca chân chính nhưng tối thiểu cũng là một người con trai rất men, còn biết chơi bóng rổ, nhìn chung rất ngầu.
Nhưng hiện tại nhìn lại khuôn mặt tươi cười vặn vẹo của cậu ta cảm thấy vô cùng biến thái, thực sự đáng ghét kinh khủng.
Tần Đông vuốt vuốt điện thoại, cà lơ cà phất đứng đấy có chút đắc ý, đạp đạp mặt đất: “Cũng chẳng có gì, chỉ cần em cho ông anh họ này chút tiền, anh sẽ lập tức xóa đi. Ok không?”
“Nếu tôi không đưa?” Hạ Miên Miên hỏi lại.
“Vậy tôi sẽ phát tán đống ảnh này lên diễn đàn của trường, cho cả thiên hạ này chiêm ngưỡng cuộc sống sinh hoạt cá nhân của mấy kẻ lắm tiền nhưng khuyết tật nhân cách các người.” Anh ta vênh mặt, điệu bộ gợi đòn nói.
“Anh cảm thấy chỉ bằng cái này có thể dọa tôi sợ? Tôi và anh ấy không có quan hệ máu mủ, chúng tôi yêu nhau có gì mà không thể hôn môi? Dù anh có phát tán đi cũng chẳng có ý nghĩa gì!"
Tần Đông không vui nhìn cô, không ngờ rằng con ranh này không những không bị hù còn lớn giọng khí thế như thế, xem ra hắn ta không dùng đòn sát thủ thì không thể ép đối phương nôn tiền ra, lập tức đe dọa: “Đương nhiên không chỉ có cái này, còn thứ khác hấp dẫn hơn nhiều.”
Nói rồi, hắn ta lại ấn mở một tâm hình khác, trong bức hình Hạ Văn Xuyên đang cúi đầu hôn cần cổ cô, mà tay của Hạ Miên Miên rõ ràng bị anh lôi kéo đặt bên dưới nơi nhạy cảm.
“Chỉ có nhiêu đây?” Hạ Miên Miên truy hỏi.
“Còn nhiều, cứ đưa tiền rồi nói tiếp.” Tần Đông không kiên nhẫn nói.
Hạ Miên Miên giương mắt nhìn anh ta, mặt không biểu tình nói: “Anh làm như thế, không sợ anh trai tôi xử lý anh sao?”
“Anh cam đoan trước khi anh ta trừng trị tôi, hình của hai người sẽ xuất hiện trên tất cả các diễn đoàn lớn nhỏ.” Tần Đông khẽ mỉm cười, uy hiếp.
Tần Đông tưởng cô đồng ý, cười đáp: “Đối với em mà nói, chắc chắn không nhiều, chỉ 30 vạn thôi.”
Hạ Miên Miên nghe xong xém chút bật cười.
Hai ngày trước cậu ta vòi vĩnh mẹ 5 vạn, cũng không biết dì nhỏ có chạy đôn chạy đáo vay tiền đưa con hay không, hôm nay vậy mà lại đến chỗ cô đòi 30 vạn, quả thật am hiểu công phu sư tử ngoạm.
“Tôi làm sao biết được sau khi đưa anh 30 vạn, anh có xóa hết toàn bộ đống ảnh đó đi không?” Hạ Miên Miên nói.
“Anh đây nói xóa sẽ xóa, hơn nữa em họ, em đâu có quyền lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng anh thôi.”
“Hiện tại tôi không có nhiều tiền như thế, qua hai ngày nữa sẽ đưa anh.”
Tần Đông cười lạnh: “Em cho rằng ông anh họ em ngu lắm ư? Không biết em đang tính toán gì à? Em định kéo dài thời gian, chờ anh hai em đi công tác về xử lý anh? Em họ, em có tin ngay bây giờ anh đây sẽ đăng lên toàn bộ các diễn đàn không? Khiến cho tất cả mọi người đều biết chuyện xấu của hai anh em nhà các người.”
Hạ Miên Miên không nói chỉ lẳng lặng nhìn bộ dáng điên cuồng của anh ta, thầm nghĩ tên này có thể nghênh ngang đến trước mặt cô đòi tiền, chắc chắn cũng đã tính kỹ mọi mặt, hơn nữa lần này không thành công sẽ còn làm ra nhiều hành động điên cuồng hơn.
Nhưng mà, ai sợ ai?!!!
Hạ Miên Miên cười lạnh, nói: “Vậy anh đăng đi, luôn bây giờ. Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem, đến cùng anh đã lén lút chụp trộm những gì? Còn có, dù anh trai tôi có đi công tác, cũng chỉ mất vài phút là thu thập được anh, không tin cứ làm thử.”
Tần Đông: …
Phản ứng này không đúng!
Tần Đông có chút mộng, trong suy nghĩ của hắn ta, Hạ Miên Miên sau khi nhìn thấy đống ảnh chụp này chắc chắn sẽ xanh mét, sợ hãi, sau đó bởi vì sợ bị phơi bày lập tức run rẩy, cầu xin, đưa anh ta tiền. Đây mới là phản ứng bình thường.
Từ bạn học, hắn ta biết được, Hạ Miên Miên từng tổ chức một buổi party, chỉ cần bạn bè cùng trường đến tham gia sẽ được tặng một chiếc túi xách hàng hiệu, toàn mười mấy vạn một chiếc. Anh ta chỉ muốn 30 vạn, theo lý số tiền này đối với con nhóc đó chẳng khác nào xấp tiền lẻ. Chỉ nhìn vào mức độ chiều chuộng, dung túng của Hạ Văn Xuyên với cô ta, hẳn chừng tiền tiêu vặt của con ranh này phải lên đến hơn 7 chữ số.
Vậy mà cũng không cho.
“Cô em thực sự không sợ?” Tần Đông không thể tin hỏi: “Không sợ bị tất cả mọi người nhìn thấy mấy bức ảnh *** ****, xấu xí kia?”
Hạ Miên Miên vòng tay trước ngực, hất cằm cười lớn: “Quấn quýt với người mình thích có ì là xấu, nếu nói đến sai trái, chẳng phải kẻ đêm hôm khuya khoắt, lấm lét như chuột chụp trộm người khác còn vô sỉ hơn à? Hạng người tồi tệ như anh, vì sao tôi phải cho anh tiền?”
“Mày!!!”
Đúng lúc này, giáo viên thể dục xa xa thổi còi, đồng thời hô lớn: “Tập hợp.”
Bạch Tinh và Lê Hạ đứng cách đó không xa nhìn hai người, ngay lúc sắc mặt cả hai trầm xuống như chuẩn bị cãi nhau đến nơi, mà Lê Hạ và Bạch Tinh đang luống cuống không biết nên làm thế nào thì giáo viên thể dục thổi còi.
Bạch Tinh mải móng gọi Hạ Miên Miên: “Lão đại, tập hợp rồi. Đi thôi.”
Hạ Miên Miên gật đầu với Bạch Tinh, sau đó quay lại nói với Tần Đông: “Anh có chiêu gì, cứ việc dùng, tôi chỉ tặng anh duy nhất một câu thôi, mặc kệ anh có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đi chăng nữa, kết cục cũng chỉ có một, anh nhất định phải chết.”
Nói xong, cô không để ý đến tên này nữa, chạy đến nắm tay Bạch Tinh và Lê Hạ đi về hướng sân vận động.
Sắc mặt Tần Đông xám ngoét, cực kỳ khó coi, mấy tên bạn đi cùng chạy đến hỏi hắn ta: “Sao? Con nhỏ ấy có đồng ý đưa tiền không?”
Tần Đông thở sâu đáp: “Không.”
Sắc mặt mấy tên kia lập tức đanh lại, vội nói: “Vậy bên anh Hoàng phải làm sao? Lãi mẹ đẻ lãi con, trễ mấy ngày thì chỉ có nước bán thận.”
“Tôi suy nghĩ biện pháp đã.” Tần Đông nói, rút điện thoại ra mới phát hiện tay đã ướt mồ hôi, thoáng run nhè nhẹ.
Một người trong đám bạn nói: “Nghe nói thế lực Hạ gia rất lớn, hôm nay cậu để con nhóc kia biết về bức ảnh này, chắc chắn nó sẽ đi ton hót với người trong nhà sau đó tìm cậu báo thù thì sao?”
Tần Đông nheo mắt, ngoan lệ nói: “Vậy thì cá chết lưới rách! Không phải con ranh đó không sợ chúng ta tung ảnh lên cho bàn dân thiên hạ xem sao? Vậy mình cứ đăng thôi, cho tất cả mọi người biết dù con bé đó còn nhỏ nhưng đã là một con điếm.”
Nói xong, hắn ta trầm thấp cười thành tiếng.
Hạ Miên Miên trở về tập hợp với lớp, hết giờ cô vội vàng trở về phòng học, nhờ Bạch Tinh và Lê Hạ yểm trợ tìm một nơi kín đáo, yên tĩnh gọi điện thoại cho Hạ Văn Xuyên.
Chuyện lớn như thế, chỉ dựa vào mình cô không giải quyết được, phải nhờ trùm cuối hiển linh may ra mới khống chế nổi tên điên cuồng Tần Đông.
Chỉ cần là điện thoại của cô, Hạ Văn Xuyên dù bận rộn cách mấy cũng sẽ nghe máy, cho nên không cần lo lắng không liên lạc được.
Hạ Miên Miên cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề, đem toàn bộ câu chuyện từ việc Tần Đông tìm cô đòi tiền, đến việc chụp lén ảnh hai người bẩm báo cho Đại Ma Vương.
“Cho nên em không đưa hắn tiền.” Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên, anh ta muốn đăng thì cứ đăng, em không sợ.”
Từ giọng nói của Hạ Văn Xuyên không nghe ra bất kỳ chút khẩn trương nào, thậm chí còn cười nhẹ nói: “Em không sợ bị phơi bày à?”
Hạ Miên Miên đáp: “Anh để ý à? Cũng phải ai bảo anh có áp lực thần tượng chứ. Hạ tổng tại độc thân, lạnh lùng. Chắc anh sợ người ta biết anh có bạn gái rồi thì hết quyến rũ?”
Hạ Văn Xuyên bị sự ghen tuông ngây ngô của cô chọc cười: “Anh cầu còn không được. Về sau không ai dám mắt qua mày lại với củ cải trắng nhà mình.”
Hạ Miên Miên: …
“Mặc dù không ngại ảnh thân mật của chúng ta bị phát tán ra ngoài, nhưng còn có thứ quá đáng hơn anh chụp, đêm đó em…” Nói đến cái này, Hạ Miên Miên lập tức tức giận, bĩu môi đáp: “Tất cả đều là tại anh, cứ nhất định đòi mượn tay người ta.”
“Được rồi, được rồi, đừng trách anh nữa mà.” Hạ Văn Xuyên thừa nhận tội đến thoải mái, nhanh nhẹn, sau đó nói: “Đừng vội, anh sẽ để Phương Cần xử lý, toàn bộ ảnh sẽ bị xóa bỏ. Yên tâm.”
“Vâng.” Hạ Miên Miên đáp.
“Hai ngày nữa anh sẽ về, từ giờ đến lúc đó tuyệt đối không được ở một mình.” Hạ Văn Xuyên căn dặn.
“Em biết rồi.”
“Ngoan.”
Vừa rồi khi Tần Đông phô đống ảnh chụp ra, Hạ Miên Miên bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thực cô vẫn không thôi lo lắng, bất an. Lúc này nghe thấy giọng của Hạ Văn Xuyên qua điện thoại, cô tựa như vừa uống một liều an thần, cả người trầm tĩnh, khí định thần nhàn cất di động vào trong túi, trở về phòng học.
Sau khi tan học về nhà, Hạ Miên Miên không nhắc gì đến chuyện này với dì Liên, sợ bà lo lắng. Cơm nước xong xuôi, liền lên lầu học bài, dì Liên cắt một đĩa hoa quả đẹp mắt, phong phú bưng lên cho cô.
Hạ Miên Miên ngồi cạnh đĩa hoa quả, không có tâm tư ăn uống, nằm lỳ trên giường nhắn tin với Hạ Văn Xuyên. Tin vừa gửi đi lập tức nhận được hồi đáp.
[Tần Đông đã đăng ảnh lên forum trường và Weibo cá nhân.] Hạ Văn Xuyên nhắn.
[Là tấm nào, anh thấy rõ không?] Hạ Miên Miên sốt ruột hỏi.
[Trước mắt tên nhóc đó mới chỉ đăng 4 ảnh, đã bị Phương Cần kịp thời xóa bỏ, sau đó không thấy tên đó đăng thêm gì nữa. Hiện tại chưa có bất ổn gì, đừng lo lắng, sự việc vẫn đang trong phạm vi khống chế của anh.]
[Nhưng tấm ảnh đó là ảnh gì? Ban sáng em mới chỉ được xem 2 tấm.] Điều Hạ Miên Miên lo lắng chính là nội dung bức ảnh.
[Không có gì quá đáng. Tí anh sẽ gửi cho em.]
[Anh còn muốn để người ta tiếp tục nhìn chằm chằm hả, nói không chừng chút nữa anh ta lại đăng tiếp mấy tấm nữa thì sao, cũng đâu biết tổng cộng anh ta đã chụp bao nhiêu tấm.] Hạ Miên Miên nói.
[Yên tâm, Phương Cần sẽ giải quyết ổn thỏa.]
Hạ Văn Xuyên an ủi cô hai câu, bên kia điện thoại có tiếng người đến tìm anh, vì vậy hai người tạm thời ngắt máy.
Đợi một lúc, Hạ Văn Xuyên gửi bốn tấm ảnh bị chụp trộm cho cô. Quả thực không có gì quá đáng, 2 trong 4 tấm là những bức cô thấy lúc ở trường, tấm khác Hạ Văn Xuyên đang âu yếm hôn lên cổ Miên Miên, lôi kéo tay cô đặt lên chỗ đó của anh.
Hạ Miên Miên nhìn một hồi, hai má nóng lên, vội vàng tắt màn hình điện thoại.
Bởi vì có điều lo nghĩ, cho nên đêm nay Hạ Miên Miên ngủ tương đối trễ. Lúc chui vào chăn đã hơn 11 giờ tối.
Đúng lúc hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài. Hạ Miên Miên lập tức mở mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Hiện tại đã về khuya, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, đèn đường bị những tán lá rậm rạp che khuất, ánh sáng in xuống mặt đường cũng vô cùng ảm đạm, nhiệt độ không khí lạnh ngắt đủ sức hù dọa người.
Tiếng đập cửa vẫn vang vọng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng một phụ nữ nức nở khóc, nghe giống giọng dì Tần Nguyệt.
Sau đó đèn lớn trong biệt thự toàn bộ được bật sáng, dì Liên khoác một chiếc áo bông dày, chạy chậm ra ngoài. Đến bên cửa hông, nói gì đó với người kia sau đó vội vàng mở cửa.
Người đến quả nhiên là dì Tần Nguyệt.
Hạ Miên Miên đứng ở cửa sổ lầu 3 nhìn không rõ, chỉ thấy xa xa dì nhỏ áo khoác cũng không mặc, cả người lạnh đến run rẩy, sau khi khóa chặt cửa, dì Liên mau chóng đỡ bà vào nhà.
Hạ Miên Miên lười mặc áo khoác, hơn nữa hệ thống sưởi trong nhà vô cùng ấm áp, không cần mặc nhiều áo, cô tiện tay với chiếc khăn lông trên giường choàng lên, vội chạy xuống lầu.
Vừa xuống đến lầu 1 đã nghe tiếng khóc nức nở truyền đến.
“Sao tôi có thể nuôi nấng một tên súc sinh như thế! Thằng vô ơn.” Tần Nguyệt không tiếc lời mắng, trong tiếng mắng là tiếng khóc nấc đến thương tâm.
Dì Liên rót cho bà một cốc nước ấm, lại lấy một tấm thảm dày khoác lên người dì nhỏ, sau đó mới từ tốn hỏi: “Dì nhỏ, đến cùng có việc gì? Có phải Tần Đông lại gây chuyện rồi không?”
Tần Nguyệt thút thít lau nước mắt, không dễ dàng mới cố nén tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Cá thằng súc … súc vật… Mấy ngày không về, vừa về… lập tức cướp di động của tôi, chuyển toàn bộ trong tài khoản của tôi qua tài khoản của nó, cũng như vơ vét toàn bộ số còn lại ở nhà, một chút cũng không để lại… Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn một mực coi nó như con ruột mà yêu thương, chăm sóc…. vậy mà nó dám đối xử với tôi như vậy!!!!”
Hạ Miên Miên kéo cao tấm khăn bông quấn người nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hai người, ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi dì nhỏ: “Anh ta lấy tất cả bao nhiêu?”
Tần Nguyệt thương tâm đáp: “Hai tấm séc và 50 vạn.”
Dì Liên “Ôi” một tiếng: “Một lúc cầm nhiều tiền như thế? Hay là chúng ta báo cảnh sát?”
Tần Nguyệt nói: “Nó là con trai tôi, việc này nếu báo cảnh sát có hữu dụng không? Nó vừa đi tôi lập tức chạy qua đây, hai người có nghĩ ra cách gì không?”
Hạ Miên Miên suy nghĩ, bình tĩnh đáp: “Gọi điện cho anh con xem anh nói thế nào?’
Hai mắt Tần Nguyệt đỏ hoe, tội nghiệp nói: “Vậy… con gọi giúp dì đi.”
Nuôi ra đứa con trai như vậy, thật sự là quá mất mặt.
Hạ Miên Miên cũng không từ chối, điện thoại của cô để trên lầu, nên dùng điện thoại của dì Liên gọi điện, đem toàn bộ tình huống hiện tại nói lại khái quát cho Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên nói cả ba không nên gấp gáp, cũng không cần báo cảnh sát, chờ anh về xử lý.
Cúp điện thoại, Hạ Miên Miên đưa di động cho dì Liên, nói: “Anh con dặn chúng ta không cần gấp, cũng đừng vội báo cảnh sát, chờ mai anh ấy về xử lý.”
Nghe cô nói vậy, Tần Nguyệt cũng bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không ngừng thút thít. Lòng bà lúc này quả thực như tro tàn, lúc còn trẻ bà nhỏ tuổi nhất nhà nên được gia đình hết mực sủng ái, nuông chiều, sau này kết hôn, đen đủi gặp phải tên đàn ông không đáng tin cậy, bị hành hạ, bạo lực. Ban đầu bà còn nghĩ không có chồng cũng được, nuôi một đứa bé đáng tin cậy ngoan ngoãn, phụng dưỡng bà lúc về già, ai ngờ đứa con mình hết mực chăm sóc lại là một kẻ vô ơn!
Chính cần nghĩ đến điều này, Tần Nguyệt không cầm được nước mắt.
Hạ Miên Miên ngồi an ủi bà một hồi, mắt thấy đã 12 giờ, Tần Nguyệt lại vẫn sụt sùi, buồn bã, dì Liên dỗ dành thế nào cũng không được,
Cuối cùng Hạ Miên Miên thực sự nhìn không nổi nữa, đứng lên nói: “Dì nhỏ, hai ngày nay dì qua bên đây ở đi, thuận tiện chăm sóc lẫn nhau, việc này đợi anh cháu về giải quyết.”
Dì Liên gật gật đầu, đứng lên nói: “Tôi đi dọn phòng dành cho khách.”
Tần Nguyệt chậm rãi thu tiếng khóc, sau đó im lặng lau nước mắt.
Hạ Miên Miên rất đồng tình với bà, nhưng lúc này thật sự không biết phải làm sao, cô không có đủ tinh lực tiếp tục an ủi bà, mà tình huống này bản thân cô cũng là người bị hại, trong lòng chẳng thoải mái gì.
Thế là sau khi sắp xếp ổn thỏa cho dì nhỏ, cô xoay người lên lầu.
…
Đêm đông giá lạnh, không khí phảng phất như kết thành băng.
Tiếng máy bay tư nhân đáp xuống phá vỡ bóng đêm tĩnh lặng. Mấy phút sau một người mặc áo măng tô màu nâu bước xuống, chính là Hạ Văn Xuyên. Tài xế đã đứng chờ sẵn từ lâu, lập tức mở cửa mời anh ta vào ô tô.
Tuy đã là nửa đêm nhưng mặt mày anh ta không chút ủ rũ, mệt mỏi, vẫn dáng điệu hờ hững, lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Phương Cần ngồi bên tay lái phụ, thấy anh ngồi vào xe, xoay người đưa cho Hạ Văn Xuyên một ly cafe nóng hổi. Hạ Văn Xuyên nhận lấy uống hai ngụm, mới thở một hơi dài.
“Người đâu?” Anh ngắn gọn nói.
“Đã bắt được, boss anh đến xem luôn không?” Phương Cần nói.
Ước chừng nửa giờ sau, xe đi vào một ngõ nhỏ tối tăm, ẩm ướt, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà cũ nát.
Chiếc xe xa hoa cùng tòa nhà xập xệ đứng cạnh nhau có chút không phù hợp.
Hạ Văn Xuyên đẩy cửa bước xuống, Phương Cần cũng xuống theo, giương mắt nhìn lên, lầu hai hắt ra tia sáng lờ mờ, dù có màn che chắn vẫn lộ ra chút ánh sáng yếu ớt.
Bọn họ vừa xuống xe, cửa lớn lầu một nguyên bản đóng chặt, lập tức được mở ra.
“Anh Phương? Hạ Tổng đến rồi ạ?” Người bên trong nhỏ giọng hỏi, bởi vì đã là đêm khuya cho nên không nhịn được đè thấp giọng hơn.
Phương Cần nói: “Ừ.”
Người kia vội vàng chạy ra: “Mời vào trong. Bên ngoài rất lạnh.”
Phương Cần quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên một chút, dẫn anh vào bên trong. Hạ Văn Xuyên đút tay vào túi áo, chậm rãi đi theo.
Trong phòng rất lạnh, không chút hơi ấm, phòng trống trải, trên mặt đất vài ba chiếc dép quăng lộn xộn, bên tường dựa hai chiếc xe đạp nhỏ. Người mở cửa cho họ là một gã đầu hói, mập mạp có cái bụng bia to đùng, đôi mắt nhỏ híp lại nịnh nọt cười lấy lòng.
“Người đâu?” Phương Cần nhàn nhạt hỏi.
“Trên lầu, hai người đi theo tôi, tên nhóc kia nghe chừng chỉ là tấm chiếu mới, sau khi bị bắt về, vẫn co rúm co ró không dám động đậy.” Sau khi vào trong nhà lão mập lớn giọng hẳn.
Hạ Văn Xuyên không nói gì, lẳng lặng đi đằng sau lưng Phương cần, tiến đến lầu 2.
Lầu 2 có mất gian phòng, trong mỗi gian phòng đều có người, nhưng ai làm việc người đó, chẳng ham hố đi xem náo nhiệt.
Lão mập đưa hai người dẫn đến gian phòng cuối cùng, vặn khóa đẩy cửa ra, nói với Hạ Văn Xuyên: “Hạ tổng muốn hỏi gì cứ thoải mái, căn phòng này có cách âm, dù hét lớn bên ngoài cũng không ai nghe thấy.”
Nói xong, liền tránh sang một bên để Hạ Văn Xuyên và Phương Cần đi vào.
Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc đèn leo lét treo trên trần, không có cửa sổ, phòng trang trí như một phòng hát karaoke, nhưng cực kỳ cũ nát, hàng ghế sofa đen sì, cáu bẩn, không biết đã bao nhiêu năm không đánh rửa.
Tần Đông ngồi bên cạnh góc tương trên sofa, chân cũng dẫm lên sofa, cả người co rúm, hai tay ôm bắp đùi, đầu tựa vào ngực, có chút run rẩy. Cậu ta mặc phong phanh, trong phòng lại không có máy sưởi, cảm giác sắp chết rét.
Sau khi hai người đi vào, Phương Cần lập tức khóa trái cửa.
Hạ Văn Xuyên đi đến trước mặt Tần Đông, đứng một lúc, Tần Đông cương quyết không nhúc nhích, như thể thật sự bị đông đá rồi.
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, nhấc chân đá anh ta.
Tần Đông bị đá giật mình hoảng sợ ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, trừng lớn mắt. Vừa nhìn thấy Hạ Văn Xuyên trong nháy mắt toàn bộ sự sợ hãi lập tức thu lại, chỉ còn kinh ngạc, có lẽ anh ta không ngờ người đến lại là Hạ Văn Xuyên.
“Anh Xuyên?” Hắn ta ngơ ngác há miệng gọi theo phản xạ, nhưng rất nhanh như thể ý thức được điều gì, lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, Hạ Văn Xuyên cười lạnh, nói: “Cậu gọi ai là anh?”
Tần Đông rụt cổ lại, không dám lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, làm bộ lợn chết không sợ nước sôi.
“Thế nào, tưởng bọn cho vay nặng lãi bắt cậu?” Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt nói.
Tần Đông vẫn nhếch môi không mở miệng.
Hạ Văn Xuyên rút tay khỏi túi áo, giơ đến trước mặt cậu ta, bình tĩnh nói: “Nào, đưa điện thoại đây?”
Tần Đông không động đậy vẫn ngồi yên như cũ, nhưng đáy mắt thoáng dao động.
Hạ Văn Xuyên lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Lấy ra.”
Ngữ điệu anh mặc dù không gay gắt nhưng lại băng lãnh, mạnh mẽ, bá đạo, khiến Tần Đông không chống đỡ nổi, cuối cùng run rẩy rút điện thoại ra, mở khóa đưa cho Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên vào album, rất nhanh đã tìm thấy tấm hình tên này chụp trộm hai người. Anh quan sát một chút, thế mà chụp cũng không ít, phía sau còn có vài tấm nội dung không thích hợp cho trẻ em.
“Những tấm này, đã gửi cho ai chưa?” Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt hỏi.
Tần Đông không lên tiếng, chỉ lắc đầu.
Hạ Văn Xuyên nheo mắt, xiết chặt điện thoại, giơ chân dùng sức đá tới, cú đá này khiến Tần Đông ngã sõng soài trên mặt đất. Lăn nửa vòng, Tần Đông chật vật bò lên, hoảng hốt đáp: “Em không gửi cho ai khác, tất cả đều ở trong này.”
Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng Hạ Miên Miên động tình trong tấm ảnh, tất cả đều bị Tần Đông nhìn thấy, lửa giận không biết từ đâu trào lên.
Anh ta mặc kệ Tần Đông liên thiên, lải nhải cái gì, nhấc chân hung hăng đá mạnh vào lồng ngực cậu ta.
Một cước này thẳng thừng đạp Tân Đông va mạnh lưng vào vách tường phía sau. Một cơn đau choáng váng ập đến khiến cả khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, nhưng dù sao cũng là dân chơi bóng rổ lâu năm, tay chân lại không bị trói. Tần Đông theo bản năng phản xạ lại, lập tức đứng lên muốn đánh Hạ Văn Xuyên.
Hạ Văn Xuyên từ nhỏ đã học võ, Tần Đông dù có sức mạnh hơn nữa cũng chẳng phải đối thủ của anh. Anh nghiêng người, nhấc chân đạp mạnh hắn ta một cái, cú đạp này mạnh đến mức khớp gối Tần Đông cong lại, trực tiếp quỳ xuống đất. Tiếng xương gối va chạm với nền gạch phát ra tiếng vang giòn, Tần Đông đau đến độ rít lên thành tiếng.
Nhưng mà Hạ Văn Xuyên căn bản chưa hết giận, kéo cổ áo hắn lên, áp vào tường hung hăng đánh. Tần Đông như một cái túi da không còn sức chống trả, nhận hoàn toàn cơn thịnh nộ đổ xuống, trên vách tường đã văng tung tóe máu, khuôn mặt Tần Đông sưng tím không nhận được ra hình dạng ban đầu.
Anh ta dùng tay lau máu mũi, bị dọa đến độ khóc nức nở quỳ xuống xin tha: “Anh Xuyên, thật xin lỗi, về sau em không dám nữa. Em cũng bị bắt ép thôi, bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Nếu không trả đủ tiền những tên vay nặng lãi kia sẽ giết em mất. Em thực sự không còn cách nào khác mới lấy cái này ra uy hiếp Miên Miên. Anh bỏ qua cho em… lần này. Đi mà.”
Hạ Văn XUyên nhìn bộ dạng hèn nhát của hắn, cũng lười đánh tiếp, thở sâu, nhét điện thoại di động của Tần Đông vào túi áo, xoay người nói với Phương Cần: “Cho người đem thằng ranh này vất cho lũ vay nặng lãi kia.”
Tần Đông không thể tin vào tai mình, trừng lớn mắt, cho rằng chịu cực hình xong là xong, không nghĩ đến cơn ác mộng thực sự giờ mới bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]