Chương trước
Chương sau
Tinh tinh tinh thinh tang…

Một hồi chuông báo thức ngân dài, từ nhỏ chuyển thành lớn dần, từng tiếng từng tiếng thúc giục người trên giường tỉnh lại.

Hạ Miên Miên từ trong chăn vươn tay ra, lục lọi xung quanh muốn tắt báo thức trên tủ đầu giường, nhưng còn chưa sờ thấy đồng hồ đâu, có người còn nhanh hơn cô một bước nhanh chóng khiến tràng tiếng kêu kia nín ngay tức khắc.

Hạ Miên Miên thỏa mãn thu tay về, chui lại vào trong chăn làm một con mèo lười. Đang cọ cọ mặt trên gối, đột nhiên bị một người kéo vào trong ngực, cô mơ mơ màng màng cọ xát vào lồng ngực đối phương, trong cơn mơ màng đột nhiên lấy lại ý thức.

Hai phút sau, Hạ Miên Miên tỉnh táo trở lại đột nhiên trợn trừng hai mắt, nhìn người đàn ông đang ở trần chen chúc cùng một cái chăn với mình.

“A a a a a…” Trong nháy mắt tiếng hét của Hạ Miên Miên so với chuông báo thức còn có lực sát thương hơn gấp trăm lần.

Hạ Văn Xuyên vốn đang lim dim nhắm mặt, thoải mái ôm tiểu khả ái trong lòng ngủ, cứ thế bị cô làm giật mình, mi tâm nhíu lại, hé mắt, khàn giọng nạt: “Yên lặng.”

Hạ Miên Miên lập tức im lặng, sau đó nhếch môi, ở trong chăn chống thân thể nhổm dậy, một tay chống cằm chăm chú nhìn anh.

Hạ Văn Xuyên xoay người nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc bình thản, mặc kệ cô.

“Anh trở về khi nào thế, sao em không biết?” Hạ Miên Miên hỏi anh, giơ tay sờ sờ cái cằm lún phún râu ria.

“Khoảng 4 giờ sáng.” Hạ Văn Xuyên vẫn nhắm hai mắt như cũ, chỉ tùy ý đưa tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của ai đó, sau đó đưa lên miệng hôn một cái.

“Sao em chẳng nhớ gì thế nhỉ?” Hạ Miên Miên nói: “Thậm chí em còn chẳng biết anh về.”

“Em ngủ rất say.” Anh nói.

Hạ Miên Miên dùng đầu ngón tay tô lại viền môi anh, hỏi: “Anh vội vã trở về như thế là vì việc của Tần Đông sao?”

Hạ Văn Xuyên thấp giọng cười cười, nói: “Tối qua đã xử lý xong rồi.”

Hạ Miên Miên giật mình, xích lại gần anh truy hỏi: “Xử lý? Anh xử lý thế nào? Tần Đông… anh ta?”

Nửa đêm trở về, cấp tốc hủy thi diệt tích, không phải cô nhóc này đang nghĩ thế đó chứ.

Hạ Văn Xuyên là một tên trùm phản diện máu lạnh, vô tình, máy hành vi tội ác trời không dung đất không tha đó, chắc anh không làm đâu nhỉ?

Anh nói xử lý, có phải giữa đêm cho người ném Tần Đông xuống biển cho cá rỉa xác, hoặc chôn trong rừng, hoăc… đáng sợ hơn là dàn dựng hiện trường tự sát như mấy bộ phim trinh thám???

Hạ Miên Miên không dám hỏi.

Hạ văn Xuyên nhìn biểu lộ của cô liền biết cô nhóc này đang nghĩ linh tinh, cốc nhẹ trán cô nói: “Anh chỉ đem thằng ranh đó đến chỗ thuộc về nó thôi.”

Hạ Miên Miên: …

Nói thế chả khác nào không nói, rốt cục là đưa đi đâu rồi?

Thấy cô vẫn một mặt hiếu kỳ, Hạ Văn Xuyên đành nhẫn nại giải thích: “Nó vay tiền bọn cho vay nặng lãi, đám đó đã bắt đầu cho người đi lùng sục tìm người rồi. Tối qua thằng nhóc đó cùng đường định bỏ trốn, bị anh bắt được. Lấy ảnh chụp xong thì vứt nó cho đám kia.”

Hạ Miên Miên nghe được trợn mắt há mồm: “Cho nên lấy lại được hết ảnh rồi.”

“Ừ.”

“Còn tiền của dì nhỏ?”

“Có lẽ vẫn ở trong điện thoại của nó, thằng nhóc đó không có thời gian rút về.”

“Vậy đợi lát nữa đưa di động cho dì, dì đã khóc cả đêm rồi.”

Hạ Văn Xuyên hừ lạnh nói: “Nuôi không dạy, Tần Đông thành ra dạng này dì ấy cũng có trách nhiệm.”

“Tần Đông bị bọn cho vay nặng lãi chộp được, kết cục sẽ ra sao?”

“Đơn giản thôi. Mấy thủ đoạn dọa người của đám đó mục đích cuối cùng cũng chỉ vì tiền, không có tiền khẳng định bị hành ra bã.”

Hạ Miên Miên nhớ đến các bộ phim truyền hình đã xem, nhịn không được run rẩy, “Anh ta thật sự đi tìm đường chết.”

Hạ Văn Xuyên “ừ” một tiếng: “Ngu nguội.”

Anh đưa tay ôm cô, xoay người nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, cúi xuống muốn hôn cô.

Hạ Miên Miên giãy nảy lên, ghét bỏ nói: “Còn chưa đánh răng đâu.”

“4 giờ anh mới đi ngủ, trước khi lên giường đã tắm rửa rồi.” Nói xong lại cúi đầu xuống.”

“Nhưng em chưa… Ngô…”

Hạ Miên Miên không đẩy anh ra được, chỉ có thể để mặc cho tên bá đạo này tung hoành ngang dọc, càn quấy trên môi cô.

Nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở dốc, Hạ Miên Miên nằm trên giường, tứ chi không còn chút sức lực nào, cũng chẳng muốn rời giường.

Hạ Văn Xuyên xán lại, cúi đầu hôn lên tai cô, lưu manh nói: “Vận động chút không?”

Hạ Miên Miên quả quyết cự tuyệt: “Không được, hôm nay là thứ 3.”

Hạ Văn Xuyên: …

“Anh đi công tác mấy ngày, không bồi hoàn được sao?”

“Đương nhiên là không, qua rồi là qua rồi.”Hạ Miên Miên khí khái nói: “Hơn nữa giờ em phải dậy đi học, không rảnh thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh.”

Nói rồi, cô xoay người muốn chui ra ngoài.

“Xin nghỉ.” Hạ Văn Xuyên đè ép cô xuống.

“Không, cuối kỳ này em phải thi. Không thể để điểm giả lẹt đẹt được.” Hạ Miên Miên tức giận nói.

“Liên quan gì?” Hạ Văn Xuyên hỏi lại.

Hạ Miên Miên: …

Tại anh ảnh hưởng đến việc học của em đó, được chưa ma vương!!!!!!!!!

Hai người nằm trên giường náo loạn một lúc, Hạ Miên Miên mới khó khăn thoát được ma trảo của anh, đi đánh răng rửa mặt. Hạ Văn Xuyên xuống giường, đi vào phòng tắm, ỷ vào việc trong phòng có máy sưởi luôn để trần nửa thân trên.

Trong lúc Hạ Miên Miên đang đánh răng, xuyên qua tấm gương có thể thấy rõ tất cả hành động của anh. Ai dè người nào đó cực kỳ thẳng thắn tiến vào nhà vệ sinh, xốc nắp bồn cầu, bình thản lấy vị “huynh đệ” bên dưới ra giải tỏa nỗi buồn.

Hạ Miên Miên trừng lớn mắt, sau đó quýnh quáng nhắm lại, mẹ nó, chọc mù hai mắt cô đi. Sao có thể tồng ngồng kéo quần làm ra hành động đó được chứ??? Gã trùm phản diện băng lãnh, cao cao tại thượng, tim thép, mặt sắt đâu rồi?

Vị trùm phản diện nào đó vẫn vô cùng bình tĩnh tự nhiên đi vệ sinh.

Hình tượng tổng tài, bá đạo, hắc hóa nháy mắt vỡ tan tành.

Miệng Hạ Miên Miên vẫn còn ngậm kem đánh răng, run run lớn tiếng hô cả tên họ của anh: “Hạ Văn Xuyên, anh có thể chừa cho em một chút ảo tưởng về anh được không?”

Hạ Văn Xuyên quay đầu, nhìn cô, không nhanh không chậm kết thúc việc vệ sinh cá nhân, còn uyển chuyển vẩy vẩy cậu bạn phía dưới vài cái mới nhét lại vào trong quần.

Một loạt những động tác cay mắt này kém chút khiến Hạ Miên Miên cầm luôn bàn chải đánh sạch mắt mình.

Vệ sinh cá nhân xong, Hạ Văn Xuyên chậm rãi rửa tay, khóe miệng thoáng cong lên nói: “Bình thường chắc em hình tượng hóa anh tốt đẹp, hoàn mỹ như thánh thần ấy nhỉ?”

Hạ Miên Miên tiếp tục cúi đầu đánh răng, quyết định ngó lơ anh.

Lúc Hạ Miên Miên xuống lầu đã là 6 giờ rưỡi, Hạ Văn Xuyên cũng không quay về giường ngủ tiếp mà thay một bộ quần áo thể thao thoải mái đi xuống lầu. Nửa đêm bay về, lại phải lập tức đi xử lý chuyện của Tần Hạo, sau khi đến nhà cũng được ngủ không qua hai giờ nhưng dường như tinh thần rất tốt, so với Hạ Miên Miên 12 giờ đã nhắm mắt lên giường còn tươi tỉnh hơn nhiều.

Ngày nào dì Liên cũng đúng 6 giờ dậy chuẩn bị bữa sáng, ca làm của đầu bếp trong nhà không sớm như thế, cho nên bình thường bừa sáng đều do một mình dì Liên tự tay làm, đương nhiên đại bộ phận nguyên liệu đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị trước từ đêm qua.

Hôm nay dậy chuẩn bị đồ ăn sáng không chỉ có mình dì Liên mà còn có cả dì nhỏ Tần Nguyệt của cô, đêm qua bà khóc cả đêm hiện tại hai mắt sưng húp. Vốn dì Liên muốn để bà ngủ thêm chút nữa, nhưng Tần Nguyệt kiên quyết lắc đầu, muốn dậy giúp dì Liên.



Lúc Hạ Văn Xuyên xuống lầu, Tần Nguyệt thoáng giật mình, không nghĩ nửa đêm cậu cháu này đã trở về, nhìn thấy cháu trai, chuyện buồn tủi trong lòng lại lần nữa trỗi dậy, nước mắt lã chã rơi xuống.

Dì Liên vội vàng khuyên nhủ: “Đừng khóc, cô mà khóc nữa khéo ảnh hưởng đến mắt đó.”

Hạ Miên Miên tiến đến giao lại điện thoại cho bà, nói: “Đây là điện thoại của Tần Đông, tiền của dì có lẽ vẫn còn, chưa bị anh ta chuyển đi.”

Toàn bộ ảnh chụp hai người đã bị Hạ Văn Xuyên xử lý sạch sẽ, điện thoại này đối với hai người họ hiện tại không hề có tác dụng, vì vậy dứt khoát đưa lại cho Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt sợ ngây người, hồi lâu sau mới đi tới đón lấy chiếc điện thoại. Đã không còn mã khóa, chỉ cần chạm vào nút Home là mở được ra. Tần Nguyệt bận bịu kiểm tra số dư tài khoản còn lại, phát hiện 50 vạn hôm qua bị cậu con trai quý tử cướp đi vẫn còn y nguyên. Bà thở phào một hơi, bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà rất nhanh Tần Nguyệt đã chú ý đến một vấn đề quan trọng: “Đây là điện thoại của Tần Đông, vậy người đâu?”

Hạ Miên Miên ngồi xuống bàn ăn, Hạ Văn Xuyên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

Thấy Hạ Văn Xuyên không có ý trả lời Tần Nguyệt, Hạ Miên Miên uyển chuyển nói: “Anh ta dính dáng đến bọn vay nặng lãi, đã bị chúng đem đi rồi.”

Tần Nguyệt cầm điện thoại, ngây người một lúc, lập tức đến cạnh bàn ăn truy vấn: “Bị đem đi? Có ý gì?”

“Chính là anh ta bị bắt đi.” Hạ Miên Miên nói.

Khuôn mặt Tần Nguyệt trắng bệch, kinh hoàng nhìn về phía Hạ Văn Xuyên muốn chất vấn đứa cháu trai này nhưng lại không dám, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Văn Xuyên, sao cháu không đưa em nó về?”

Dì Liên bưng một bát cháo tổ yến đến trước mặt Hạ Miên Miên, vừa định chuẩn bị bưng thêm bát nữa lên cho Hạ Văn Xuyên, đã bị anh ngăn lại: “Cho cháu 1 tách cafe.”

Dì Liên “ôi” một tiếng, nói: “Sáng sớm đã uống cafe không tốt đâu.”

Hạ Miên Miên cũng nhíu mày, nói với dì Liên: “Dì cho anh ấy bát cháo đi.”

Thế là dì Liên nhanh nhẹn xoay người đi.

Hạ Văn Xuyên: …

Nhóc con này lá gan càng ngày càng lớn, giờ còn muốn quản cả trên đầu anh.

Tần Nguyệt thất cả hai anh em nhà này đều không có ý định trả lời mình, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Văn Xuyên, con xem có thể tìm thằng bé về được không?”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày, hỏi lại: “Dì muốn nó trở về để cướp tiền của dì thêm lần nữa sao?”

Tần Nguyệt mấp máy môi, thần sắc đau khổ, không dám nhìn thẳng mặt Hạ Văn Xuyên, lí nhí nói: “Tần Đông thằng bé… thằng bé còn nhỏ, mới 18 tuổi, trước kia nó không thế này đâu. Chăc chắn do về nước giao du với đám bạn bè xấu, dì dụng tâm khuyên bảo một chút, nói không chừng thằng bé sẽ thay đổi, dù sao đó cùng là đứa trẻ dì nuôi dạy từ tấm bé.. dì….”

Bà còn chưa nói xong, đã bật khóc.

Hạ Miên Miên nhỏ giọng thở dài, nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của Hạ Văn Xuyên, quay đầu khuyên Tần Nguyệt: “Dì nhỏ, một khi đã dính vào bài bạc, cá cược không phải dì khuyên can vài câu sẽ thay đổi được. Nếu may mắn Tần Đông biết quay đầu, thay đổi đó là cái tốt, nếu cứ tiếp tục trầm mê thì chính là cái hang không đáy. Bao nhiêu tiền của cũng không đủ.”

Tần Nguyệt lau nước mắt, cô không dám mạnh miệng với Hạ Văn Xuyên nhưng với Hạ Miên Miên thì vẫn có thể, liền đáp lại: “Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ thằng bé sao? Miên Miên, có phải các cháu sợ sau khi Tần Đông quay về sẽ làm liên lụy đến nhà bên này?”

Hạ Văn Xuyên giương mắt nhìn về phái Tần Nguyệt, nói: “Dì nhỏ, Tần Đông thực sự đã quá nát rồi, nuôi nó không bằng nuôi chó, tối thiểu một con chó được nuôi sẽ trung thành với dì đến cuối đời.”

Tần Nguyệt há miệng còn muốn tranh cãi, nhưng đối mặt với anh mắt lạnh băng của Hạ Văn Xuyên bà lại sợ hãi nuốt những lời định nói xuống.

Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, nói với Tần Nguyệt: “Dì nhỏ, có một chuyện tối qua cháu còn chưa nói cho dì. Chiều qua Tần Đông cầm mấy tấm hình chụp lén cháu đến tận trường tìm cháu, mở miệng đòi 30 vạn. Nếu như cháu cho anh ta tiền, tương đương với việc anh ta đã thực hiện hành vi phạm pháp sẽ phải nhận hình phạt của pháp luật, ngồi tù. Chuyện như thế anh ta cũng có thể làm ra, dì cảm thấy Tần Đông còn có thể thay đổi được nữa không?”

Tần Nguyệt liên tiếp nhận đả kích, cả người đều như bị mộng du, có chút ngơ ngác nhìn Hạ Miên Miên: “Thật à? Thằng bé đi trấn lột của cháu?”

Hạ Miên Miên gật đầu: “Việc này chiều qua cháu đã nói với anh hai, cho nên anh ấy mới về ngay trong đêm để giải quyết.”

Dì Liên đứng bên cạnh bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu: “Tiểu tổ tông, việc này sao con không nói với dì, Tần Đông có động thủ với con không? Không làm con bị thương chứ?”

Hạ Miên Miên lắc lắc đầu đáp: “Không có, lúc ấy con đang trên lớp, có thầy giáo ở đấy, con không đồng ý đưa tiền, cho nên anh ta mới về nhà cướp tiền của dì nhỏ.”

Tần Nguyệt thất vọng tột độ, ngỡ ngàng không nói lên lời.

Nhìn bộ dạng này Hạ Miên Miên có chút không đành lòng, đó dù sao cũng là đứa trẻ Tần Nguyệt một tay nuôi lớn, dù không phải thân sinh nhưng chắc chắn cũng có tình cảm nhất định.

Nhưng cô không thể giúp được Tần Nguyệt việc này, cô không phải Thánh mẫu, hành động của Tần Đông đã làm tổn thương cô.

Hạ Văn Xuyên càng không có khả năng sẽ thành toàn cho lời cầu tình của bà, anh không trực tiếp giết chết Tần Đông vứt xuống sông cho cá ăn đã là vô cùng nể mặt người dì này rồi.

Liên quan đến vụ việc Tần Đông khẳng định có bàn tay của người khác nhúng vào, nhưng có Hạ Văn Xuyên ở đây, cô hoàn toàn buông bỏ những suy nghĩ trong lòng, yên tâm giao lại toàn bộ cục diện vào tay anh.

Năng lực của Hạ Văn Xuyên cường đại, hiệu quả cao, theo đánh giá chủ quan của cô, so với Sở Tuấn An, anh cao tay hơn nhiều. Nhưng hiện thực tàn khốc: Một là tên trùm nhân vật phản diện nhất định phải thất bại, một là người đàn ông có mọi thứ được bao bọc bởi hào quang nam chính.

Bởi vì cuộc trò chuyện ban sáng thời điểm Hạ Miên Miên đến trường đã là giữa tiết một. Trước ánh mắt thâm trầm, phức tạp của giáo viên chủ nhiệm, cùng sự soi mói không che giấu của bạn bè, cô giả vờ khí định thần nhàn bình tĩnh bước vào từ cửa sau, hoàn toàn là dáng vẻ vò mẻ không sợ vỡ.

Cô đã đi trễ nhiều lần, nhưng mà đây là lần đầu tiên bị nhiều người chú ý như thế.

Hết tiết 1, thầy giáo vừa đi ra khỏi phòng học, Bạch Tinh và Lệ Hạ lập tức xoay người nhìn cô,

“Lão đại, cậu không cảm thấy hôm nay ánh mắt bạn học nhìn cậu rất kỳ quái sao????” Bạch Tinh nghiêm túc hỏi cô.

“Có.” Hạ Miên Miên cảm khái: “Vô cùng cháy bỏng là đằng khác.”

Bạch Tinh thở dài: “Đoán chừng cậu còn chưa biết.” Cô bạn rút điện thoại di động của mình ra, mở Weibo của 1 tài khoản đưa cho cô xem: “Cậu tự xem đi.”

Hạ Miên Miên nhíu mày, đưa tay cầm lấy, bên trên Weibo kia đăng 2 tấm hình, nhìn kỹ, chính là cô đang ngồi trên bệ bếp, còn Hạ Văn Xuyên siết chặt eo cô, nồng nhiệt hôn.

Trong nháy mắt Hạ Miên Miên cảm thấy da đầu tê dại, não như muốn nổ tung, từng cơn run rẩy kéo đến, cả người như chìm vào cơn ác mộng. Cô ngơ ngác nhìn tấm ảnh, không thể suy nghĩ nổi điều gì, hệt một chiếc xe chết máy.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải Hạ Văn Xuyên nói đã xóa toàn bộ ảnh rồi sao? Sao đột nhiên hai tấm này lại được đăng lên. Còn là tối hôm qua đăng?

Bên dưới bài đăng có không ít bình luận và lượt share.

Giống như cảm thấy đả kích đó còn chưa đủ đô, Lê Hạ cũng đưa điện thoại cho cô nói: “Còn cái này nữa.”

Hạ Miên Miên ngơ ngác tiếp nhận, sau khi nhìn thấy thứ trên màn hình, đầu cô lần nữa nổ tung, forum trường cũng đăng tải 2 tấm ảnh y hệt, thời gian cũng là tối qua, thậm chí thời gian không sai lệnh lắm so với tài khoản weibo kia.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Hạ Văn Xuyên đã nói xóa hết rồi sao? Vì sao lại có 2 tấm ảnh này trôi nổi trên mạng xã hội?

“Lão đại, cậu ổn không đấy?” Bạch Tinh lo âu hỏi.

Hạ Miên Miên chớp chớp mắt, nói: “Tớ không sao.”

Cô cảm thấy việc này rất kỳ quặc, rõ ràng Hạ Văn Xuyên đã sai Phương Cần giám sát việc này, kịp thời chặn mọi bài đăng liên quan đến sự việc kia, sao có thể để một sự cố như thế này xảy ra, lại còn là được đăng tải trong đêm hôm qua?

Cái này hoàn toàn không phải tác phong làm việc quyết tuyệt, triệt để của Hạ Văn Xuyên.

Tim Hạ Miên Miên đập nhanh, tiếng hò hét ầm ĩ của bạn bè trong lớp như từ thế giới khác vọng đến, cô hoàn toàn không nghe được gì bên tai ù ù, mọi sự chú ý dồn toàn bộ lên 2 tấm hình kia.

Cô đột nhiên cảm giác được, tấm ảnh này có thể bị lưu lại là do có sự đồng ý của Hạ Văn Xuyên, anh cho xóa bỏ toàn bộ những tấm ảnh quá thân mật giữa hai người còn lưu lại 2 tấm này.

Nghĩ vậy, trái tim đang đập loạn của cô bình bình ổn ổn lại, không còn luống cuống, hoảng loạn nữa, thậm chí có thể bình tĩnh quan sát 2 tấm ảnh chụp kia một cách kỹ lưỡng, đọc từng bình luận bên dưới vô cùng bình thản.

[Oa đây không phải Hạ Miên Miên lớp 12 - 2 sao?]

[Trời ạ, cô ấy với ông anh trai cực kỳ có tiền của mình không ngờ lại là thứ quan hệ này. Má. Đúng là nghi ngờ nhân sinh.]

[Mới ngủ dậy mà đã thành người tối cổ :)]

[Chị em bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nghe tôi phổ cập kiến thức khoa học một chút. Nghe nói Hạ Miên Miên với anh trai cậu ta không phải quan hệ máu mủ, nhiều năm trước trong một ngày trời mưa tầm tã, cậu ấy được ông anh trai kia nhặt về, sau đó nhận làm em gái.]

[Đệt nghe lãng mạn thế. Ra là vợ nuôi từ bé. Móa nghe khác méo gì ngôn tình không từ nhỏ đã nhặt vợ về nuôi. Dễ thương thế. Tui cũng muốn á.]

[Hu hu bình thường đã hâm mộ Hạ Miên Miên đến đỏ mặt, giờ lại càng GATO hơn.]

[Nếu không phải incest thì cũng là giả incest còn gì. Các bà không thấy tình huống này vô cùng kỳ quái sao? Rõ ràng là anh em giờ lại biến thành tình nhân?]

[Quăng dưa giờ hành chính đi, làm ơn hãy là một người quăng dưa có tâm.]



[Nói không chừng anh hai nhà người ta hoàn toàn không coi người ta là em gái đâu sói ạ, mà là cô dâu nuôi từ bé thì sao? Các bà còn nhớ cái buổi tiệc tặng túi hàng hiệu không? Đơn giản chính là mô típ: Tổng tài bá đạo vung tiền như rác chỉ để vợ yêu vui vẻ, hiểu không? Trời ơi các bà trưởng thành lên chút đi!!]

[Mẹ nó, mặc dù cái drama này kịch bản quá cũ rồi, nhưng… vẫn đáng yêu vl.]



Hạ Miên Miên đọc xong đống bình luận, phát hiện có. người mắng, có người ngưỡng mộ, có người đồng tình, nhưng đa số chỉ là quần chúng ăn dưa muốn hóng chuyện mà thôi.

Trái lại trên forum trường lại yên ả hơn nhiều, cơ bản đều là người quen biết Hạ Miên Miên, cũng biết gia đình cô rất giàu có, nhưng Hạ gia quyền lực thế nào bản thân họ không rõ lắm.

Còn trên Weibo cơ bản chỉ biết Hạ Văn Xuyên, sau đó tìm tòi mới biết anh ta có một cô em gái, vào thời điểm các bình luận tiêu cực đang nhen nhúm nổ ra, thì đột nhiên từ đâu nhảy ra mấy tài khoản như thể biết rõ ngọn ngành, kiên nhẫn giải thích quan hệ giữa hai anh em nhà họ.

Mấy tình tiết kiểu này nhìn thế nào cũng cảm thấy mùi âm mưu bị người khác thao túng phía sau.

Nghĩ thông suốt lợi hại trong đó, Hạ Miên Miên triệt để trấn định lại, Bạch Tinh nhìn thái độ bình thản này của cô không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Cậu không lo à?”

Hạ Miên Miên gật đầu: “Có gì phải lo, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có thể tự do yêu đương, hơn nữa tớ làm gì sai mà phải lo lắng.”

Bạch Tinh nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu mắc Hội chứng Stockholm đó chứ?”

Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc

“Ý cậu là sao?” Hạ Miên Miên kỳ quái nhìn Bạch Tinh, lại rút điện thoại kiểm tra tin nhắn. Hạ Văn Xuyên không gọi điện hay nhắn tin cho cô.

“Cậu bị anh trai cưỡng bách mà, không phải à? Sao giờ lại thành tự do yêu đương? Chẳng phải lúc trước cậu luôn tìm cách chạy trốn khỏi anh ta ư? Cậu quên rồi sao?” Bạch Tinh lo âu nhắc nhở.

Hạ Miên Miên mấp máy môi: “Cũng không phải ép buộc, bắt đầu quan hệ yêu đương với anh ấy là do chính mình đồng ý. Lần đó chạy trốn có nguyên nhân khác.”

Thấy cô bạn mình nói vậy, Bạch Tinh cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn nữa.

Nhưng mà vẫn cảm khái, Hạ Miên Miên cứ bình bình thản thản như vậy công khai tình yêu của mình, lại còn là một đoạn tình cảm lưu luyến, ngược tâm ngược thân vô cùng lợi hại, vô cùng drama. Không hổ là lão đại của bọn họ.

Lúc nghỉ trưa, Hạ Văn Xuyên gọi điện thoại cho Hạ Miên Miên, hỏi cô đang làm gì, nói gần nói xa đủ kiểu như thể đang thăm dò. Ở cạnh nhau đã lâu, hơn nữa bản thân Hạ Miên Miên cũng là một người trưởng thành vì vậy mới tinh ý phát hiện ra sự thăm dò của anh.

“Em đang hóng dưa trên Weibo.” Hạ Miên Miên nhếch môi cười lạnh, cố ý nói thế.

“A. có tin gì hay à?” Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt hỏi như thể không mấy để ý.

“Chẳng có gì thú vị, em cũng chẳng đu idol nào cả.” Hạ Miên Miên giả bộ không biết vụ chụp ảnh, thuận miệng chém gió cùng anh.

“Thật sao?” Hạ Văn Xuyên nói.

“Thế nào, anh có tin gì hay ho muốn chia sẻ với em à?” Hạ Miên Miên hỏi lại.

“Không có.”

Hạ Miên Miên: …

“Ồ, vậy thôi.” Hạ Miên Miên rũ mắt, sau đó liền cúp điện thoại.

Cô vừa cúp điện thoại, Bạch Tinh cực kỳ kích động vội vàng cầm cầm điện thoại lên: “Móa… Lão đại có một tài khoản tích V, đăng bài, vừa lên đã hot rần rật. Cậu mau xem đi.”

Hạ Miên Miên nhìn lướt qua, bĩu môi.

“Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói tấm hình này có góc chụp vô cùng hoàn hảo, cho dù là kết cấu, bố cục hay ánh sáng đều tuyệt vời.”

“Trọng điểm là ánh sáng và bố cục sao? Trọng điểm là nhân vật nam chính trong bức hình chính là tổng giám đốc trẻ tuổi, anh tuấn, tài cao của Hạ thị - Hạ Văn Xuyên.”

“Chậc chậc, cái này xem ra là hình chụp lúc đang ân ái với bạn gái.”

“Tổng giám đốc Hạ con mẹ nó mlem thế.”

“Cô em gái dễ thương xỉu.”

“Đây là cái đạo lý mẹ gì, em gái chính mình nuôi lớn xong thịt luôn.”

“haha hahaha…”



Hạ Miên Miên đưa lại điện thoại cho Bạch Tinh, bực bội thở dài.

Cô hoài nghi tất thảy mọi việc đều là âm mưu của Hạ Văn Xuyên bởi vì chiều hôm qua, trong điện thoại cô nói với anh mình không ngại cảnh hôn bị đăng tải, cũng không để ý quan hệ của hai người bị công khai. Cho nên anh cố ý xóa mấy tấm ảnh nhạy cảm, chỉ lưu lại những tấm mập mờ không rõ, cố ý thừa cơ hội này quang minh chính đại tiết lộ chuyện của hai người.

Nhưng vừa rồi lúc nói chuyện, anh thế mà dám giả ngu ngơ với cô, không đúng phải nói là cả hai cùng giả vờ ngây thơ.

Hạ Miên Miên có chút tức giận, cô cho rằng việc này đáng nhẽ Hạ Văn Xuyên phải sớm nói với mình, để cô chuẩn bị tâm lý, chứ không phải đột nhiên đăng lên dọa cô hoảng hồn một phen như vậy.

Đang lúc buồn bực thì Chu Khả Nhi bất ngờ gọi điện đến.

“Chúc mừng em gái nha.” Chu Khả Nhi vui vẻ nói.

“Có gì vui?”

“Nào nào không phải giả vờ. Công khai tình cảm là chuyện đáng mừng.”

“Thôi chị nín đi.”

“Úi chồi ôi! Sao? Giọng điệu này không đúng lắm nhá. Có nội tình gì. Mau buôn.”

Hạ Miên Miên: …

Chu Khả Nhi nhạy bén ngửi ra được một quả dưa cực lớn, chậc chậc hai tiếng, nói: “Chúng ta đã lâu không gặp, chờ em tan học chị đến đón em, mời em ăn một bữa Haidilao. Thế nào thời tiết này mà ăn lẩu thì còn gì bằng?”

Hạ Miên Miên hai mắt sáng bừng, sảng khoái đáp ứng: “OK.”

Sau khi tan học, Chu Khả Nhi lái một chiếc xe thể thao không thể bắt mắt hơn xuất hiện trước cổng trường. Hạ Miên Miên nói một tiếng với chú tài xế nhà minh, sau đó trèo lên xe Chu Khả Nhi.

Cũng không biết vì sao, cô và cô gái này dù mới chỉ gặp nhau mấy lần nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thiết, dù sao cũng bởi vì con người Chu Khả Nhi cực kỳ có mị lực. Dù là nam hay nữ đều dễ dàng yêu thích cô gái này.

“Bởi vì đặt muộn nên hết phòng riêng rồi, chỉ có thể ăn ở bên ngoài thôi.” Chu Khả Nhi giải thích.

“Không sao, chỗ nào chẳng được.” Hạ Miên Miên ôm balo, thoải mái nói.

Chu Khả Nhi cười cười: “Lúc nào chị đây cũng cảm thấy đối với đại bảo bối như em thì nhất định phải đối xử thật nâng niu, ăn cũng phải ở vị trí tốt nhất mới được.”

Hạ Miên Miên bật cười: “Em đâu có yếu ớt như thế.”

30 phút sau, hai người rốt cuộc cũng đến nhà hàng. Tiệm này rất nổi tiếng, do vậy cực kỳ náo nhiệt, tiếng thực khách huyên náo, nhân viên phục vụ dẫn hai người rẽ trái, rẽ phải đi đến một bàn ăn ở vị trí khá yên tĩnh, lại kín đáo.

“Vị trí này rất được.” Chu Khả Nhi nói: “Có đặc biệt muốn ăn gì không?”

Hạ Miên Miên lắc đầu: “Tùy chị chọn.”

Chu Khả Nhi cũng không khách khí gọi một nồi lẩu bốn ngăn, lại gọi thêm thịt và vô số đồ nhúng khác, cực kỳ hào phóng.

Gọi món xong, bên tai chợt nghe thấy có người lạnh lùng lên tiếng gọi Chu Khả Nhi.

“Chu Khả Nhi!” Người tới một thân váy trắng phiêu bồng, trong trẻo.

Không phải Bạch Mông Lam thì là ai.

Hạ Miên Miên: …

Chu Khả Nhi: ...

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.