Dịch giả: argetlam7420
Bồ Hùng được thăng làm Nhị phẩm Hổ Uy tướng quân, thống lĩnh năm ngàn kỵ binh đi trước chạy tới Hắc quận. Mạc Vấn cùng Thạch Chân không cùng đi với kỵ binh, mà là đi ở phía sau, có hai nguyên nhân. Một là Mạc Vấn không muốn cưỡi ngựa, hai là Mạc Vấn cố ý muốn dẫn theo lũ chó săn kia, mà chó săn thì không thể nào chạy đường trường nhanh bằng kỵ binh được.
Đến buổi chiều, hai người đã cách địa giới Nghiệp Thành ngoài ba ngoài trăm dặm, đặt chân đến một dịch trạm ở ngoại ô. Điều kiện sống nơi đây so với Thiên viện khác nhau một trời một vực, vô cùng đơn sơ, nền đất ẩm thấp, mùi mốc bốc lên rất khó ngửi. Thạch Chân rất là không vui, lớn tiếng trách móc viên quan coi trạm.
"Trước khi đi chúng ta chưa từng thông báo với hắn, không thể trách hắn được, cứ ngủ tạm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Mạc Vấn giơ tay sai gã coi trạm đi, quay lại nói với Thạch Chân.
Thạch Chân nghe vậy gật đầu một cái, nhưng dịch trạm này vốn là chỗ binh sĩ nghỉ chân, vừa bẩn vừa hôi thối, quả thực khó mà nằm ngủ được, do dự nửa ngày Thạch Chân ra khỏi dịch trạm, cưỡi ngựa dắt chó mò mẫm trong đêm đến huyện thành, đuổi quan huyện đi, chiếm lấy phủ quan ngủ qua đêm.
Mạc Vấn cũng không ngăn lại khuyên bảo, Thạch Chân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa đương nhiên chịu không nổi khổ cực. Như thế càng tốt, tới Hắc quận có thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179808/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.