Dịch giả: argetlam7420
Ngồi buồn một lát, Mạc Vấn ra khỏi trướng gọi Bồ Hùng đến, lệnh cho gã ra ngoài chọn mua giấy vàng về vẽ bùa, nếu như muốn vẽ năm ngàn tấm phù chú, tuyệt không phải chỉ ngày một ngày hai là xong, cần bắt tay vào vẽ ngay cho kịp hoàn thành trước khi quân Yên đến.
Buổi chiều giờ Thân, Bồ Hùng trở về, bởi vì trước đó đã được Mạc Vấn dặn dò, nên gã mua giấy vàng tất cả đều được cất trong rương gỗ, do vậy người ngoài chỉ biết Bồ Hùng mang cái rương vào trong trướng, chứ không thể biết trong rương gỗ cất giữ món gì.
"Chân nhân, có cần gọi người đến hỗ trợ không?" Bồ Hùng hỏi.
"Chuyện này không thể truyền ra ngoài, biết tìm đâu ra người đáng tin bây giờ?" Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
"Trong quân có không ít binh sĩ bị câm điếc, có thể gọi họ tới giúp." Bồ Hùng đề nghị.
"Người câm điếc làm sao đánh giặc được?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Triều đình có lệnh, chỉ cần không mù hoặc không tàn phế thì đều phải bắt đi nhập ngũ, binh sĩ câm điếc nhưng mắt vẫn nhìn được, có thể nhìn người khác hành động mà làm theo." Bồ Hùng nói.
"Đi đi." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu một cái, chỉ riêng việc cắt năm ngàn tấm phù chú thôi đã vô cùng tốn thời gian rồi, không thể nào một mình làm được.
Lát sau, Bồ Hùng cho gọi hai mươi binh sĩ câm điếc vào doanh trướng, Mạc Vấn tự mình cắt một tấm phù chú mọi người nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179807/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.