Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn và lão Ngũ đều là lần đầu ra biển, hồi hộp nhất định không thể tránh, bay trên đại dương, ngoài mặt nước xanh thẳm trải rộng bát ngát ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Bay được nửa canh giờ vẫn chưa thấy hòn đảo nào, Mạc Vấn liền thay đổi sách lược, bảo lão Ngũ đổi hướng về phía bắc, làm vậy có hai dụng ý, một là để đảm bảo nếu như không tìm được hòn đảo nào đặt chân thì có thể nhanh chóng bay trở về đất liền.
Hai là xuất phát từ bản tính của con người, đạo nhân lánh đời là không muốn bị người ngoài quấy rầy. Quỹ thời gian của hầu hết mọi người có đến chín phần là để hoạt động mưu sinh, chỉ có một phần là để yên lặng, tĩnh tâm suy ngẫm, khi hành động người ta dựa vào bản năng là chủ yếu, ít có thời gian tính toán. Những vị cao nhân đắc đạo thì hoàn toàn ngược lại, chín phần yên tĩnh một phần hoạt động, phần lớn thời gian họ chỉ ở đây tham thiên ngộ đạo, nhưng bọn họ cũng không thể thoát khỏi bản năng con người, thỉnh thoảng cũng sẽ nổi hứng đi đây đi đó một phen, do vậy chỗ ở của bọn họ hẳn là sẽ không cách đất liền quá xa.
Suy nghĩ sâu xa một chút, chuyện này cũng không hẳn là tuyệt đối đúng, người tu hành tu vi cao hay thấp sẽ quyết định trực tiếp đến việc hòn đảo bọn họ ở cách trần thế xa hay là gần, tu vi càng cao thì lòng càng yên tĩnh, hành động càng tự tại, chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179554/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.