Dịch giả: argetlam7420
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn thần sắc không vui, không dám lên tiếng phản đối nữa, chẳng qua vẫn thấp giọng lẩm bẩm, "Đã sinh con với người Hồ rồi, còn quản nàng ta làm gì nữa."
"Thế nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ làm gì?" Mạc Vấn chậm rãi hỏi.
"Không quan hệ gì nữa." Lão Ngũ trả lời rất là dứt khoát.
"Lúc ta suy sụp nhất thì Lâm Nhược Trần lại tìm đến kẻ khác, nếu là người bình thường, sau khi tìm được sẽ dùng mọi cách chế giễu sỉ nhục nàng, đó là do tâm lý muốn trả thù gây ra, là hành vi tiểu nhân hẹp hòi. Ngày đó ta vì tài hèn sức yếu nên mới khiến nàng phải đi theo người Hồ, bây giờ ta đã có sức mạnh thì hẳn cũng phải nên giúp đỡ nàng ấy." Mạc Vấn không muốn lão Ngũ hiểu nhầm là hắn định bắt cá hai tay.
"Ta thật sự không thể độ lượng được như cậu." Lão Ngũ vẫn chưa thông suốt.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhăn mày, lão Ngũ ngày thường rất ít khi cãi lại hắn, hôm nay gã sở dĩ cương quyết như vậy, có thể là vì A Cửu đang bị giam cầm trên núi, lão Ngũ thấy thế nên cho rằng hắn sinh ra hai lòng. Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là chính lão Ngũ năm đó cũng đã từng bị Vương Nguyên Dung phản bội, đối với loại này phụ nữ thay lòng đổi dạ này hết sức chán ghét.
"Nàng đã có ý hối hận, thân là đàn ông nên rộng lượng tha thứ, huống chi nàng là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-duong/2179542/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.