Chương trước
Chương sau
Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 

Tần Vân thấy Mạc Vấn đã đồng ý thì phấn chấn hẳn lên, vui mừng đáp, "Ân nhân chịu khó đợi ta một lát, Tần Vân đi chuẩn bị trước."

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.

Mắt thấy Mạc Vấn không có yêu cầu gì quá đáng, Tần trưởng thôn cũng tạm yên lòng, cáo lỗi đứng dậy, đi ra ngoài thúc giục người nhà làm cơm.

Không lâu sau, thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ, do năm nay mất mùa nên thức ăn làm rất đơn giản, Tần trưởng thôn dẫn hai người đi ăn, Vô Danh rất ghét thái độ của lão, không thèm để ý đến đồ ăn, chỉ ăn lương khô mang theo bên người. Mạc Vấn mặc dù cũng không có lòng dạ nào ăn uống nhưng vẫn phải cầm đũa cho có lễ phép.

"Dám hỏi đạo trưởng đạo hiệu là gì? Quê quán ở đâu?" Tần trưởng thôn ôn hoà hỏi, lão dù gì cũng là một viên quan, có chút kiến thức, lão đã nhìn ra Mạc Vấn cử chỉ ung dung nho nhã, không giống đám đạo sĩ rởm ở ngoài phố chỉ đến tiền và rượu ngon.

"Ta đạo hiệu Thiên Khu, tới từ nước Tấn." Mạc Vấn thuận miệng đáp, cứu và đưa được Tần Vân về nhà là đã hoàn thành được ước mơ lâu nay vẫn ám ảnh trong lòng hắn, tới hiện tại hắn đã tỉnh mộng, mặc dù cũng là bị bắt đúng ngày thành thân, mặc dù đều là người mặc áo cưới, mặc dù đều cầm theo đàn tranh, nhưng Tần Vân không phải Lâm Nhược Trần, chuyện cũ chỉ có thể nhớ lại chứ không cách nào thay đổi được, cũng chính bởi vì hiểu được điều này nên hắn mới không yêu cầu Tần Vân phải đàn khúc “Phượng Cầu Hoàng”.

"Đạo trưởng đi ngàn dặm ra bắc là vì chuyện gì a?" Tần trưởng thôn hỏi.

"Ta đang dẫn đồ đệ hành tẩu bốn phương, cũng chẳng có chuyện gì." Mạc Vấn đáp, ăn uống xong Tần trưởng thôn cũng không lệnh cho người nhà chuẩn bị chỗ ở cho hai người, không thể nghi ngờ là vì lo lắng đêm dài lắm mộng. Bình tĩnh mà xem xét, hắn mặc dù cùng Tần Vân sớm chiều ở chung mấy ngày nhưng lại chưa bao giờ nhìn qua nàng, nói như vậy cũng không đúng, trên thực tế là hắn đã luôn quan sát Tần Vân, chỉ có điều mỗi khi nhìn nàng hắn lại đều cảm thấy như đang nhìn Lâm Nhược Trần, xem xem hai người có điểm gì tương tự, nên cho tới bây giờ Mạc Vấn cũng chẳng nhớ Tần Vấn mặt mũi thật sự ra sao nữa.

"Không biết đạo trưởng làm thế nào cứu được tiểu nữ?" Tần trưởng thôn lại hỏi.

"Ông nghĩ sư phụ ta là kẻ trộm hay sao mà tra hỏi như vậy?" Vô Danh tỏ vẻ bất mãn.

Tần trưởng thôn nghe vậy lúng túng đáp, "Tiểu sư phụ hiểu nhầm rồi, Tần mỗ nghe nói đám quân phản loạn kia có đến mấy trăm người, vượt qua bọn chúng cứu được tiểu nữ ra hẳn không phải chuyện dễ a."

"Cho dù vậy thì cũng không thể hỏi vặn sư phụ ta như thế." Vô Danh lườm Tần trưởng thôn một cái.

"Dạ vâng, Tần mỗ còn có một chuyện không rõ, mong đạo trưởng giải thích nghi hoặc." Tần trưởng thôn lại nói.

"Mời ngài nói." Mạc Vấn nâng chén trà lên nhưng rồi lại đặt xuống, nâng chén trà là dấu hiệu cho thấy khách sắp cáo từ.

"Số phụ nữ bị bắt đi không phải ít, nhưng đạo trưởng vì sao lại cứu tiểu nữ nhà ta?" Tần trưởng thôn hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên nhíu mày.

Vô Danh lần này cũng không chen miệng nữa, bởi vì nó cũng rất muốn biết Mạc Vấn tại sao phải cứu cô gái này.

"Đa tạ thiện nhân đã chiêu đãi cơm nước, cũng không còn sớm nữa, thầy trò chúng ta không tiện quấy rầy." Mạc Vấn đứng dậy cáo từ.

"Đạo trưởng, đây là năm trăm lượng bạc trắng, mong đạo trưởng vui vẻ nhận cho." Tần trưởng thôn lấy trong áo ra một cái túi nhỏ đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn chỉ quay đầu nhìn Tần trưởng thôn một cái rồi bước ra, không nhận lấy túi bạc.

Vô Danh ở bên cạnh không thể nhịn được nữa, lập tức rút trong túi quần áo ra một thỏi vàng ném thẳng lên mặt bàn, "Trả ông coi như tiền cơm nước."

Hai người vốn đã mang theo vàng, lần trước hàng yêu lại được thêm năm trăm lượng vàng tiền thù lao nữa, Tần trưởng thôn không ngờ hai người lại giàu có đến vậy, nhất thời xấu hổ không nói nên lời.

Mạc Vấn vừa bước ra khỏi phòng chính, Tần Vân đã ôm đàn cổ từ ngoài cửa bước nhanh vào, nàng lúc trước từ ngoài cửa đã nghe được phong thanh, sau khi vào cửa vội vã vươn tay níu lấy Mạc Vấn, "Ân nhân, khoan đi đã."

"Bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu, ngày khác sẽ trở lại nghe cô nương gảy đàn." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu với Tần Vân, cô gái này đột nhiên xuất hiện đã giúp cho ước nguyện bấy lâu nay của hắn trở thành sự thật, cứu được cô gái bị quân thù bắt đi trong ngày cưới mới là điều mà sâu trong nội tâm hắn luôn muốn làm nhất, còn người được cứu là ai ngược lại không quan trọng.

"Cầu xin ân nhân nghe xong khúc nhạc rồi hãy đi." Tần Vân quỳ xuống đất giữ lại.

"Vân nhi." Tần trưởng thôn rất là bất mãn.

"Cha!" Tần Vân bướng bỉnh nhìn lại cha mình.

Tần trưởng thôn lúc trước bị Vô Danh làm cho xấu mặt, lần này lại đến con gái mình cũng không nghe lời, thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.

Mạc Vấn nhìn Tần trưởng thôn bỏ đi, rồi lại nhìn Tần Vân đang quỳ xuống, hắn hơi do dự một chút rồi đưa tay đỡ nàng dậy, "Vậy làm phiền cô."

Tần Vân thấy Mạc Vấn đã đồng ý nghe nàng gảy đàn, đảo mắt nhìn quanh rồi ôm cây đàn cổ đi về phía Đông Bắc phòng chính, đặt đàn xuống bàn rồi ngồi xuống, điều chỉnh dây đàn thử âm.

Mạc Vấn quay đầu lại nhìn Vô Danh rồi giơ tay lên ý bảo nó khoan đi đã, Vô Danh khoác túi quần áo trở về chỗ ngồi, lấy hoa quả ra ăn.

Mạc Vấn cũng ngồi về chỗ cũ, một lần nữa nâng chén trà lên quan sát Tần Vân. Phụ nữ đẹp trên đời đại khái có thể chia làm ba mức độ, mức xinh đẹp nhất không thể nghi ngờ chính là A Cửu, vẻ đẹp thoát tục không dính khói bụi hồng trần của nàng, là loại cực kỳ hiếm thấy. Xếp thứ hai là Thạch Thanh, đôi mắt to, lông mày dài, chiếc cằm nhỏ, mặt trái xoan, đây là khuôn mặt đẹp chuẩn được thế gian công nhận. Đứng thứ ba là khuôn mặt nhu hòa, ngũ quan vừa phải không to không nhỏ, không thể coi là mỹ nhân nhưng cũng không xấu. Tần Vân nằm ở khoảng giữa mức thứ hai và thứ ba, dung mạo có thể coi như trung bình khá, cùng Chu Quý nhân nước Tấn có vài phần giống nhau, nhưng nàng không có được phong thái cao quý hoàng tộc của Chu Qúy nhân, bên trái môi dưới có nốt ruồi nhỏ màu đỏ, khiến khuôn mặt càng toát lên sự hiền lành nhân hậu.

Tần Vân chuẩn bị xong xuôi rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, "Tần Vân xin phép."

"Mời." Mạc Vấn mỉm cười giơ tay lên.

Tần Vân nhắm mắt hít sâu một hơi, hai tay lướt nhẹ lên dây đàn, sau khi bình tâm lại, nàng bắt đầu gảy một âm “Chủy” cao vút **.

** Trung Quốc ngày xưa không gọi Đồ Rê Mi Pha Son như âm nhạc phương tây, mà dùng năm chữ: “Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ” để mô tả âm thanh. Như trong Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu thơ:

“Cung thương làu bậc ngũ âm

Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương” là như vậy.

Mạc Vấn nghe vậy hơi cảm thấy ngoài dự liệu, lúc này âm luật có ngũ âm “Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ”, nhưng vừa mở đầu đã gảy bằng âm “Chủy” thì khá hiếm gặp, chỉ mới nghe âm thanh đầu tiên hắn đã biết Tần Vân tiếp theo sẽ gảy thể loại nhạc gì.

Đúng như dự đoán, Tần Vân gảy bài 《 Sô Ngu 》, đây vốn là một bài thơ của Khổng Tử ca ngợi người thợ săn, mục đích của nàng không thể nghi ngờ là muốn khen ngợi hắn bản lĩnh cao cường, Tần Vân tỏ ra khá xuất sắc trong âm nhạc, phần đầu khúc nhạc chưa cao lắm, nhưng sáu đoạn sau càng ngày càng cao, tới cuối cùng tiếng đàn cao vút, sục sôi ý chí lẫm liệt.

Mạc Vấn vừa nghe đàn vừa chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng nhưng có chút thất vọng, Tần Vân chọn khúc nhạc này đã nằm trong dự liệu của hắn, không có gì mới mẻ.

Vốn dĩ khúc nhạc “Sô Ngu” rất ngắn, nhưng đánh xong khúc nhạc Tần Vân cũng không lặp lại mà lập tức chuyển sang bài mới, lần này nàng đánh bài 《 Phạt Đàn 》, đây cũng là một bài thơ trong Kinh Thi diễn tấu thành khúc nhạc, biểu đạt sự bất mãn đối với những kẻ quyền quý, cảm thương cho trăm họ.

Tới lúc này Mạc Vấn đã phát hiện Tần Vân lựa chọn các khúc nhạc là đều có mục đích, nhưng Tần Vân muốn biểu đạt điều gì lại không thể chỉ bằng vào khúc nhạc mà đoán, còn cần xét xem tiếng đàn cao thấp nhanh chậm ra sao.

Sau bài《 Phạt Đàn 》là bài《 Y Lan Tháo 》(Dịch thô: Ôi phẩm cách hoa lan),đây cũng lại là khúc nhạc do Khổng Tử sáng tác, ý nghĩa như tên bài là biểu đạt sự thán phục trước phẩm cách của hoa lan, có tài năng rất lớn nhưng nay cũng đành bất lực, không có cơ hội thực hiện ước mơ hoài bão.

Bình thường mỗi khúc đàn đều sẽ lặp lại, bởi nếu không sẽ rất nhanh đàn xong một khúc, qua ba khúc nhạc trên ý Tần Vân muốn biểu đạt là "Ngài có bản lãnh cao cường như vậy, thiên hạ hiện đang hỗn loạn như vậy, ngài tại sao không xông pha thể hiện tài năng?". Bởi vì Tần Vân khi đánh những âm cuối cùng của bài “Y Lan Tháo” tiếng đàn bỗng nhiên trầm hẳn xuống, man mác nỗi buồn như muốn hỏi, "Ngài đang có nổi khổ gì à?"

Ngay lúc Mạc Vấn nghĩ rằng Tần Vân chỉ đánh ba khúc nhạc là xong, thì bất ngờ nàng tiếp tục đánh bài thứ tư, lần này lại chính là bài hắn quen thuộc nhất 《 Phượng Cầu Hoàng 》, 《 Phượng Cầu Hoàng 》 do Tư Mã Tương Như theo đuổi Trác Văn Quân mà sáng tác nên, bình thường do con trai đánh đàn, rất hiếm thấy phụ nữ độc tấu, nhưng phụ nữ độc tấu lại có một ý nghĩa riêng, đó chính là có thể thông qua thanh âm cao thấp để thay lời muốn nói: “Ta yêu ngài”.

Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, Tần Vân đánh khúc nhạc này có vẻ hơi đường đột, nhưng Mạc Vấn cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, bởi vì con gái thời bấy giờ, nhất là con gái những gia đình lớn đều không thể tự ý ra ngoài, bình thường rất ít khi tiếp xúc với đàn ông, phần lớn đều là nghe theo cha mẹ mai mối mà cưới, tự bản thân không được lựa chọn, cho dù có tự lựa chọn thì cũng không thể có đủ thời gian tìm hiểu đối phương, đa phần đều là gặp mặt vài lần đã ra quyết định, cái gọi là “vừa gặp đã yêu” trên thực tế là do con gái ngày thường rất ít khi được gặp đàn ông, giống như Tần Vân vậy, đột nhiên lại được sống chung liên tục mấy ngày cùng Mạc Vấn đã khiến nàng có ấn tượng mạnh về hắn, dưới tình huống ấy Tần Vân nảy sinh tình cảm với hắn âu cũng hợp tình hợp lý.

Sau khúc《 Phượng Cầu Hoàng 》 là khúc 《 Bạch Đầu Ngâm 》, khúc nhạc này do Trác Văn Quân sáng tác. Trong cuộc sống không phải mối tình nào có khởi đầu tốt thì sẽ có kết cục tốt đẹp, Tư Mã Tương Như sau khi cưới được Trác Văn Quân làm vợ thì lại đối xử với nàng rất tệ, ở bên ngoài lăng nhăng với người khác, rất ít khi về nhà, vì vậy Trác Văn Quân mới sáng tác bài 《 Bạch Đầu Ngâm 》 cho anh ta, Tần Vân dùng khúc nhạc này tiếp sau 《 Phượng Cầu Hoàng 》, ý nàng muốn nói là không quản sau này ngài đối với ta như thế nào, tình yêu mà ta dành cho ngài cũng sẽ không thay đổi.

Lúc này nhạc công có địa vị khá thấp, nhưng đàn cổ cùng đàn tranh lại thuộc loại nhạc cụ cao quý, hiếm thấy ở các thôn trấn mà thấy nhiều ở tầng lớp trên hơn, sở dĩ cao quý là bởi vì muốn thành thạo hai nhạc cụ này là vô cùng khó, cũng chính bởi vì rất khó cho nên đánh đàn là công việc rất mệt người, đánh xong khúc《 Bạch Đầu Ngâm 》 thì trên trán Tần Vân đã lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng vẫn không dừng tay mà tiếp tục đánh khúc nhạc thứ sáu, khúc này có tên là 《 Kỷ Lương thê khúc 》(Tạm dịch: khúc nhạc về vợ của Kỷ Lương),vợ của Kỷ Lương là một người phụ nữ vì để giữ sự trong sạch đã nhảy sông tự vẫn, Tần Vân dùng khúc nhạc này để biểu đạt quyết tâm cùng sự trung trinh của bản thân.

Đàn xong sáu khúc nhạc, Tần Vân khẩn trương nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng nhìn lại nàng, nhíu mày trầm ngâm không đáp, do sự việc của Lâm Nhược Trần trước đó nên hắn cũng không hề trách tội Tần Vân bị quân Lương bắt đi vẫn không tự sát để thủ tiết, kì thực bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể hi sinh tánh mạng thủ tiết vì chồng mình, chẳng qua là có rất ít đàn ông đáng giá để các nàng làm vậy mà thôi. Tần Vân dùng tiếng đàn biểu đạt tâm ý, cho thấy nàng rất thông minh, cô gái này dung mạo khá, vóc người đoan trang, lời nói tự nhiên không chút nào giả bộ, một cô gái như vậy hoàn toàn có thể nạp làm thê thiếp, lúc này vấn để chỉ là Mạc Vấn có muốn hay không mà thôi.

Mặc dù có pháp thuật cao thâm, được nhiều nước mời gọi nhưng Mạc Vấn không hề kén chọn chuyện hôn nhân, với hắn cưới xin không có chuyện môn đăng hộ đối, mà chỉ có thích hợp hay không mà thôi, nếu muốn sống một cuộc đời trọn vẹn thì cưới một người vợ bình thường là lựa chọn tốt nhất.

Còn về phần A Cửu, hắn cũng chẳng có gì phải băn khoăn, bởi vì A Cửu đã đồng ý cho hắn cưới thêm vợ nữa để kế thừa hương hỏa, hơn nữa cả Nho gia lẫn Đạo gia đều không cấm cưới vợ lẽ, sở dĩ hắn một mực chưa cưới vợ lẽ là bởi chưa gặp được người tri âm.

Tần Vân cúi đầu chờ đợi, Mạc Vấn vẫn chưa nói gì khiến nàng rất khẩn trương, nhưng trong khẩn trương lại có vài phần vui mừng, Mạc Vấn không cự tuyệt ngay chứng tỏ hắn đang cân nhắc suy nghĩ, như thế tức là nàng vẫn còn hy vọng.

"Vô Danh, phía Đông Bắc cách đây mười lăm dặm có một âm hồn tác quái, con mau đến hàng phục nó." Mạc Vấn bảo Vô Danh.

" Vâng, sư phụ!" Vô Danh nghe chẳng hiểu tiếng đàn, nó đang nhàm chán muốn chết, nghe Mạc Vấn nói vậy thì lập tức cầm kiếm gỗ đào đi ra cửa.

"Ta đã có vợ rồi." Mạc Vấn nhìn Tần Vân rồi nói.

Tần Vân nghe ra ý của Mạc Vấn, không do dự nói ngay: "Vậy thiếp xin nguyện làm vợ hai!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.