Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Thẩm Mặc tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Thẩm Kỳ, mấy ngày vừa rồi tuyết ngừng rơi nên thời tiết ấm hẳn lên thế nhưng hôm nay lại có dấu hiệu rơi tuyết trở lại cho nên nhiệt độ cũng giảm nhiều hơn. Chỉ còn vài ngày nữa là qua năm mới, mong rằng tuyết sẽ không rơi nhiều nữa.

Thẩm Mặc nhớ lại chuyện tối qua, không hiểu khi đó mình làm sao mà lại tự dưng xúc động tới nghĩ linh tinh nhiều thứ như vậy. Hình ảnh Thẩm Kỳ quỳ xuống cầu hôn hiện lên trong đầu Thẩm Mặc, cậu sờ lên chiếc nhẫn trên tay, xem ra không phải là mơ, hơn nữa cậu cũng đã chấp nhận lời cầu hôn đó rồi. Hôm nay cậu sẽ cùng anh trai đi đăng ký kết hôn đó nha, vừa nghĩ tới điều này liền tỉnh cả ngủ, không tài nào chợp mắt tiếp được.

Thẩm Mặc cọ cọ má lên cằm của Thẩm Kỳ như một con mèo làm nũng, cảm giác có chút buồn tiểu cho nên cậu lén rời giường đi vào nhà vệ sinh. Khi quay lại thì Thẩm Kỳ đã tỉnh lại rồi, anh đứng trước cửa phòng tắm chờ Thẩm Mặc.

Cả hai đều hạnh phúc, nhẹ nhàng cùng nhau ăn bữa sáng sau đó lái xe tới cục dân chính. Càng tới gần cục dân chính thì Thẩm Mặc càng hồi hộp, căng thẳng hơn. Thẩm Kỳ nắm chặt tay cậu dắt vào bên trong.

Vừa vào trong thì bắt gặp bên trong cũng có một cặp đôi trông khá quen mắt cũng đi đăng ký kết hôn. Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng vừa mới tới không lâu thì thấy Thẩm Kỳ cùng Thẩm Mặc đi vào, hai bên đều vô cùng ngạc nhiên mà nhìn nhau.

Thẩm Quân bất ngờ nhìn hai người đang đi vào kia mà nói với Thẩm Mặc " Tiểu Mặc, em cũng bị anh cả lừa tới à?". Thẩm Mặc ngáo ngơ không hiểu mà lắc đầu, cũng bị? lừa tới? cậu là được Thẩm Kỳ cầu hôn nha.

Thẩm Kỳ chào hỏi với em rể tương lai hơn tuổi mình rồi nói " Kỳ gia còn chưa tới nhà tôi đưa sính lễ đã muốn lừa em trai tôi lén đi đăng ký kết hôn rồi à, không cảm thấy hơi vội hay sao?".

Kỳ Gia Phóng cười cười " Vội chứ!" rồi anh ta liếc sang Thẩm Mặc bên cạnh Thẩm Kỳ ẩn ý đáp lại " Như nhau cả thôi".

Thẩm Kỳ lườm anh ta một cái, Kỳ Gia Phóng lập tức vuốt mông ngựa nói với Thẩm Mặc " Sau này phải gọi cậu bằng anh dâu rồi, anh dâu mau vào chỗ này ngồi đi".

Thẩm Mặc bị một người có địa vị cao lại lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy gọi là anh dâu thì ngại ngùng vô cùng, không biết đáp lại thế nào, cậu nhìn sang Thẩm Kỳ hỏi ý.

Thẩm Kỳ gật đầu một cái, Thẩm Mặc liền đi theo Kỳ Gia Phóng tới chỗ ngồi nghỉ cùng Thẩm Quân. Thật ra cậu rất ngạc nhiên khi biết Thẩm Quân sẽ phải gả ra ngoài, sáng nay lúc ăn sáng lướt tin tức đã thấy chuyện tối qua Kỳ gia thông báo ở buổi tiệc đã lên hết các trang báo hot nhất ngày hôm nay.

Thẩm Mặc tới ngồi cạnh Thẩm Quân để cho hai người đàn ông kia đi xử lí việc giấy tờ đăng ký. Thẩm Quân tò mò hỏi nhỏ " Em với anh cả bắt đầu từ lúc nào vậy?".

Thẩm Mặc bị hỏi thì ngại ngùng vô cùng nhưng nghĩ lại cậu và anh hai là cùng nhau đi lấy chồng thì cũng dễ mở lời hơn " Từ lần em và anh ấy đi du lịch mấy tháng trước, còn anh thì sao?".

Thẩm Quân gãi gãi đầu cười trừ " Khoảng nửa tháng trước". Thẩm Mặc sốc ngang " Mặc dù em rất ngốc nhưng em cũng cảm thấy anh là bị chú Phóng dụ dỗ đấy".



Thẩm Quân ấn lên trán Thẩm Mặc một cái trách móc " Em còn nhỏ, không hiểu đâu, à không!... Cái đó, em và anh cả đã làm chưa?".

Thẩm Mặc não chưa kịp xử lí thông tin " Cái gì cơ ạ?". Thẩm Quân đưa tay lên làm thành động tác đâm chọt. Thẩm Mặc ngượng nhín mặt lắc lắc đầu.

Thẩm Quân sửng sốt không thể tin được " Anh cả vậy mà chưa ra tay á? Vậy tới lúc đó em sẽ hiểu tại sao anh lại bị tên kia dụ dỗ, em cũng chẳng qua bị anh cả dụ dỗ mà không biết thôi".

Trước kia Thẩm Mặc rất khó tìm ra chủ đề chung với người anh trai này, không hiểu sao lúc này lại nói chuyện tới bừng bừng chí khí, hai người kể về hai người đàn ông của mình, Thẩm Mặc thì khen Thẩm Kỳ ôn nhu, săn sóc như thế nào, còn Thẩm Quân thì sỉ vả Kỳ Gia Phóng là tên vô liêm sỉ, có điều không quên khen anh ta cũng rất biết săn sóc cho mình.

Thẩm Quân khuyên nhủ " Anh nói em nghe, tới lúc đó, anh cả mà bảo thêm một lúc nữa, nốt một lần nữa thôi thì đừng có tin, nhất định đừng có tin".

Thẩm Mặc cũng mới hiểu ra chân lý này không lâu trước đây, nghe Thẩm Quân nói vậy thì lập tức gật đầu lia lịa đồng tình " Đúng vậy, đúng vậy".

Thẩm Mặc lâu rồi mới có người có thể cùng mình tâm sự mấy chuyện này nên cũng nói rất nhiều " Anh không biết đâu, anh cả thật ra cũng rất biến thái, anh ấy...", Thẩm Mặc kể cho Thẩm Quân nghe về lần bọn họ đi cắm trại bị Thẩm Kỳ lén hôn trong đêm, rồi cả lần ở phòng thay trang phục trong chương trình.

Thẩm Quân nghe mà không tin nổi anh trai luôn lạnh lùng, nghiêm túc nhà mình lại cũng có những lúc vô liêm sỉ như vậy.

Thẩm Mặc và Thẩm Quân vẫn đang nói hăng say không để ý tới Thẩm Kỳ và Kỳ Gia Phóng đã quay trở lại. Hai ông chồng phát hiện vợ mình đang nói xấu bọn họ thì mỗi người xách cổ một người lên.

" Nói xấu bọn anh rất hăng say nhỉ?".

Thẩm Mặc và Thẩm Quân bị xách lên thì giật mình giãy dụa. Thẩm Quân cãi lại Kỳ Gia Phóng " Đó là sự thật, không phải nói xấu!". Thẩm Mặc thì bĩu môi làm nũng với Thẩm Kỳ để anh bỏ qua cho mình. Thẩm Kỳ cảm thấy rất buồn cười, anh bóp má mềm mềm của Thẩm Mặc " Đi, vào chụp ảnh làm giấy chứng hôn".

Thẩm Mặc tưởng là được tha, ai ngờ vừa bước hai bước đã bị Thẩm Kỳ ghé vào tai nói nhỏ mà rùng mình " Về nhà sẽ xử lí em sau, vợ à!".

Kỳ Gia Phóng không dám cãi lại vợ mình nên chỉ có thể nhận sai " Anh xin lỗi vợ, em nói đúng lắm, mau cùng anh vào chụp ảnh đi, chúng ta không thể chậm hơn bọn họ được".

Thẩm Quân chống nạnh lên " Kết hôn còn muốn đua nhanh chậm, anh là trẻ con mẫu giáo đó hả?".



Nhân viên cục dân chính cũng nhìn qua đây, bọn họ có biết tới vị thượng tướng tiếng danh lừng lẫy này, không ngờ ra chiến trường sát phạt bao nhiều thì về nhà vẫn phải sợ vợ gấp mấy lần, một người nhân viên nữ nhìn thấy hai cặp nam nam này tình tứ mà trong lòng phấn khích hơn cả ngày mình kết hôn.

Cũng xui xẻo là thợ chụp ảnh chỉ có một người nên sau khi Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc chụp xong thì mới tới lượt Kỳ Gia Phóng và Thẩm Quân.

Thẩm Kỳ bình thường phải ký tên rất nhiều trong các văn kiện tài liệu dự án, chữ ký của anh rất đáng giá nhưng lúc này Thẩm Kỳ lại nắn nót đặt bút ký lên giấy chứng nhận kết hôn của mình. Thẩm Mặc bỗng có chút lưỡng lự, cậu chưa từng nghĩ bản thân xứng đáng có được một người sẽ cùng mình đi tới hết cuộc đời này, cũng không muốn cược cuộc đời mình vào người khác nhưng lúc này Thẩm Mặc cảm thấy đây là điều hạnh phúc nhất mà cậu có thể làm, điều đó là đặt chữ ký của mình ở bên cạnh chữ ký của Thẩm Kỳ, như một sợi dây vô hình gắn kết hai người lại với nhau mãi mãi vậy.

Sau khi hoàn tất thủ tục thì hai người vẫn nhanh hơn Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng những 5 phút vì Kỳ Gia Phóng phải dụ dỗ mãi Thẩm Quân mới tha cho anh ta mà ký tên lên giấy chứng hôn. Sau đó hai bên chúc mừng nhau rồi ai về nhà nấy, Thẩm Quân đương nhiên là trở về Thẩm gia, tối qua anh ở lại Kỳ gia một đêm, rõ ràng đã cấm Kỳ Gia Phóng không được làm trong 3 ngày, vậy mà anh ta lại giả vờ say mà làm bậy mới khiến cho Thẩm Quân tối hôm qua không thể trở về nhà. Thẩm Quân vẫn là giận dỗi không đi cùng xe với Kỳ Gia Phóng mà lén trèo vào hàng ghế sau cùng xe của Thẩm Kỳ.

Kỳ Gia Phóng cũng đành phải cùng Thẩm Quân lén trèo lên xe Thẩm Kỳ cùng trở về Thẩm gia. Kỳ Gia Phóng tranh thủ hàng ghế này khuất ở sau cùng nên dụ dỗ Thẩm Quân hôn môi. Chưa được bao lâu thì Thẩm Kỳ quay lại ngồi vào ghế lái làm hai người đang kích tình kia phải dừng lại động tác cởi khóa quần.

Sau khi đi vệ sinh xong quay lại xe thì Thẩm Mặc cầm quyển sổ đỏ trên tay mà cảm giấc không thực, có hai quyển, mỗi người giữ một quyển, vậy là cậu đã chính thức trở thành người nhà họ Thẩm, cũng chính thức gắn liền bản thân với Thẩm Kỳ rồi. Thẩm Kỳ để cho cậu ngắm quyển sổ một phút rồi tịch thu lại " Được rồi, để anh giữ giúp vợ nhé!".

" Dạ, được ạ!".

Thẩm Kỳ nhướn mày nhìn cậu, Thẩm Mặc không hiểu ý anh là gì. " Có chuyện gì vậy ạ?". Thẩm Kỳ không nói hai lời cúi xuống hôn cậu, hôn tới mức khiến Thẩm Mặc khó để hít thở " Gọi anh là chồng, nghe rõ chưa".

Thẩm Mặc bị anh áp bách tới không thể không ngoan ngoãn nghe lời " Dạ, em biết rồi".

Thẩm Kỳ lại nhướn mày " Hửm!" một cái. Thẩm Mặc vội sửa lời, cậu ngượng ngùng rặn ra từng chữ " Dạ, em biết rồi chồng ạ!".

Thẩm Kỳ lúc này mới cười lên rồi vẫn cúi xuống hôn Thẩm Mặc tới mặt đỏ bừng " Sau này đều phải gọi anh như vậy".

Thẩm Mặc ngây thơ không biết bằng nếu muốn ly hôn thì phải cần có quyển sổ đỏ kia, Thẩm Kỳ đắc ý cầm lấy hai quyển sổ về nhà giấu thật kĩ.

Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng giống như hai bóng đèn bị bỏ quên. " Này, hai người có thể để về nhà rồi hẵng tình tứ có được hay không?" Kỳ Gia Phóng mở lời trước.

Thẩm Kỳ cười trừ " Cũng như nhau mà thôi!". Thẩm Mặc giờ mới phát hiện trong xe còn có người khác thì xấu hổ tới muốn chui xuống gầm xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.