Không lâu sau, ông Lãnh Hàn cũng vì bận việc mà nhanh chóng rời đi. Ngay giây phút ông ấy đi khỏi, một trận xầm xì lập tức rộ lên kể cả khi Đình Đình vẫn còn ngồi ở đó.
Đám người hầu biết rằng Lãnh Thiên không mấy gì thích Đình Đình cho nên cũng được nước lấn tới, bọn họ không ngại cô nghe thấy mà mặc sức thì thầm bàn tán với nhau. Đình Đình có thể nghe rõ mồn một những câu bông đùa đầy ác ý, hay những điệu cười khúc khích vô cùng hả hê.
Đình Đình không dám đứng dậy trở về phòng, nói đúng hơn là cô gái tội nghiệp sợ phải đối mặt với những ánh mắt đầy sân si xung quanh mình. Khoảnh khắc ngượng ngùng đó chẳng kéo dài được lâu thì bác quản gia xuất hiện, ông ấy lớn tiếng quát cho đám người hầu một trận rồi đuổi tất cả ra ngoài.
Sau khi nghe tiếng của quản gia, Đình Đình quả nhiên không còn nghe thấy bất kì lời xì xầm nào nữa, bầu không khí cũng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều. Cô gái nhỏ tội nghiệp thở phào, vừa định quay sang cảm ơn bác quản gia thì bác ấy đã giành phần lên tiếng: “Mợ chủ về phòng nghỉ ngơi đi, trông cô khá mệt mỏi đấy.”
“Vâng... Cảm ơn bác.” Biết bác quản gia vừa tạo cơ hội cho mình, Đình Đình cảm kích đứng dậy khỏi bàn ăn rồi vội vã rời đi.
Nhưng khi bước ngang qua bác quản gia, cô đã nghe được bác ấy dặn dò mình một câu: “Xin mợ chủ hãy nhớ rõ địa vị của mình trong Lãnh gia, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-doi-long-rang-khong-yeu-em/2488509/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.