Edit: Salad
Trần Tích khi biết sai giống như một cái đuôi nhỏ dính người, Tôn Tông Nam cùng cô, các loại "Hỗ trợ". Tôn Tông Nam lấy quần áo để đi tắm, cô liền giúp anh ôm, anh đi vào phòng tắm, cô đi theo vào sau, đặt quần áo xuống, thấy Tôn Tông Nam cởi quần áo, cô cũng muốn cởi, lại bị ngăn lại.
"?"Trần Tích dùng ánh mắt dò hỏi, Tôn Tông Nam lại ác liệt phun ra một câu: "Trần Tích, nhìn em như vậy, anh không hạ miệng được."
Nước mắt Trần Tích lập tức rơi xuống, Tôn Tông Nam bắt đầu ghét bỏ thân thể của cô rồi, cô sẽ xong đời rồi!
Cô hoảng đến mức hai cánh môi đều run, cả người như sắp hỏng mất, Tôn Tông Nam biết mình đã nói quá lời, nắm cằm cô nhẹ nhàng hôn, từ khóe miệng đến khóe mắt, liếm nước mắt cô, "Đừng khóc, đi lấy thuốc mỡ bôi đi......Em chỉ cần ngoan một chút thôi, không phải sợ nha?"
Trần Tích như cái xác không hồn đi ra phòng tắm, ngồi ở bên mép giường yên lặng rơi lệ một hồi lâu, cô cầm lấy di động gửi tin tức cho Liên Quý, gõ gõ chữ, lại xóa đii, cuối cùng gửi một tin nhắn: Ngủ chưa?
Lòng Trần Tích vốn mềm yếu, vô luận làm như thế nào đều không thể hùng hổ doạ người được, huống chi Liên Quý còn tốt với cô như vậy.
Liên Quý là một con cú tiêu chuẩn, cô trả lời Trần Tích: Cậu có sao không? Có muốn tớ đến đón cậu hay không?
Tin nhắn này làm Trần Tích tràn đầy cảm động,đã sớm qua thời gian đóng cổng ký túc xá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-do/1736070/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.